Vĩnh chào Vĩnh Hưng. Anh đưa Kim Thư xuống căn tin. Vĩnh Hưng kín đáo nhìn chàng trai này. Ông Tùng cùng anh đến nhà bà Lâm. Đó là điều anh cần làm trước. Anh thấy ông Tùng cũng sốt sắng giúp đỡ anh trong công tác điều tra, nhưng anh chưa tìm được manh mối, thật đáng buồn. Biết đâu lần đi này anh có thế tìm ra dấu tích kẻ tội phạm.
Vĩnh tìm một chiếc bàn xinh xắn mời Kim Thư. Cô bé ngồi xuống, các du khách ngắm hai người, họ thấy Vĩnh và Thư giống như đôi tình nhân. Kim Thư rụt rè ngó quanh cảnh trí lạ lẫm thu hút lòng người. Cô cũng muốn ngắm nhìn hồ cá … Muốn thả hồn theo cảnh vật, nhưng việc của Phát quan trọng hơn.
– Em thấy cảnh ở đây ra sao?
Kim Thư giật mình mỉm cười:
– Thơ mộng quá chớ anh!
– Ừ! Em nói đi chuyện gì mà tìm anh.
Kim Thư nhấp ngụm nước rồi nói:
– Tuần rồi anh Phát có ở đây không?
– Có chứ, anh rủ anh Phát về đây chơi, nhưng hôm sau nó lại bỏ về thành phố rồi.
– Vậy mấy ngày nay Phát có đến đây không?
Vĩnh im lặng suy nghĩ, chậm chạp trả lời:
– Lúc này Phát kỳ lắm. Cậu ta muốn làm gì thì anh không bao giờ ngăn cản nổi.
– Vậy sao? Anh ấy hiện giờ đang ở đây phải không?
– Hôm qua anh ta đến đây rồi đi ngay, anh ta chẳng nói gì cả, lạ lắm, anh không hiểu nổi.
– Mấy hôm trước anh Phát ở đây làm gì?
Vĩnh ái ngại cho Kim Thư:
– Anh rủ Phát về đây chơi. Phát nghe anh kể chuyện bên suối mơ, anh gặp con đười ươi nó giết người, Phát rủ anh trở về rừng Trúc Phương để tìm hiểu.
Đến nhà mẹ anh không cho anh đi. Thế là Phát đến đó một mình, chẳng gặp ai cả. Nửa đêm Phát rủ anh đi, anh ta giả cô gái. Bọn anh ngồi chơi gần sáng không có chuyện gì xảy ra liền rủ nhau về. Thế là con đười ươi xuất hiện nó quật ngả Phát, anh chạy thoát. Phát giết nó, từ hôm giết con quái nhân ấy Phát có thái độ lạ lùng anh không hiểu nổi.
Đêm ấy Phát lại đi, anh tìm không gặp, hôm sau trở về hình dạng ghê gớm bơ phờ. Phát trở về thành phố rồi trở lại đây. Bây giờ chẳng biết ở đâu. Anh ta chẳng thèm nói:
– Thế hôm qua anh vẫn còn gặp anh ấy. Anh dẫn em đến đó đi.
Vĩnh lắc đầu:
– Biết đâu mà tìm?
Kim Thư ngẫm nghĩ:
– Anh bảo anh ấy vào rừng Trúc Phương phải không? Hay suối … Suối gì …
Vĩnh tiếp lời:
– Đó là mấy ngày hôm trước. Hôm qua anh vừa gặp Phát, từ sáng tới giờ không thấy, có khi nào lại vè thành phố?
Kim Thư lắc đầu:
– Không đâu, em từ thành phố đến. Hôm anh ấy đến giã từ em và bảo sẽ đi xa. Anh ấy khuyên em đừng chờ đợi anh ấy. Em nghi ngờ anh ấy có người khác phản bội em. Nhưng lúc ấy anh Phát nói lung tung thật khó hiểu. Em nghĩ anh ấy có điều gì khó nói nên giấu giếm. Anh có biết không Vĩnh?
Chẳng lẽ chuyện Phát kể là thật, lạ quá Vĩnh lẩm bẩm một mình:
Kim Thư nhìn gương mặt Vĩnh biến sắc cô hỏi khéo:
– Anh ấy chỉ thân với anh thôi, nên em nghĩ chuyện gì anh ấy làm mà anh không biết. Anh Vĩnh hãy giúp Phát đi. Có chuyện gì bí ẩn phải không?
Vĩnh vội lắc đầu:
– Không, không có gì?
Thư năn nỉ:
– Anh Vĩnh giúp em gặp anh Phát một lần thôi, em muốn biết anh ấy đang làm gì chỉ có thế thôi.
– Nhưng lần cuối anh gặp anh Phát bên bờ suối. Nơi đó không có nhà cửa gì cả.
Kim Thư chộp ngay cơ hội:
– Anh Vĩnh đưa em đến đó đi!
Vĩnh không chịu, anh lo sợ:
– Không! Đến đó nguy hiểm lắm.
– Ban ngày có nhiều du khách, chuyện gì mà anh sợ. Nếu sợ anh dẫn đường cho em biết rồi em tự đi.
Vĩnh thấy Thư buồn anh vội xua tay:
– Được rồi chúng ta cùng đi.