Kim Thư nhảy chân sáo đến bên Vĩnh Hưng:
– Anh ấy là bạn của Vĩnh, Vĩnh là bạn của Phát, mới mấy ngày trước đây …
Anh ấy rất vui, sau những ngày ở rừng Trúc Phương về anh ấy có những điều lạ. Anh ta đòi chia tay với em, em hỏi tại sao mà anh ấy không nói được, chỉ bảo với em là đi xa làm ăn. Và cũng không cho biết đi đâu. Em hỏi loanh quanh, cuối cùng anh ấy nói lộ ra là mấy ngày trước anh ấy ở nhà Vĩnh nên em mới tìm đến đây hỏi rõ căn do … Chứ để im lặng như thế này không tài nào chịu nổi.
Vĩnh Hưng hỏi tiếp:
– Em có chắc là Phát đã đến đây với Vĩnh?
Kim Thư lắc đầu:
– Em không biết chắc nên em định tìm anh Vĩnh để hỏi rõ.
– Có phải Vĩnh là con của chủ khách sạn Thủy Tùng không?
– Dạ! Anh Vĩnh có khách sạn lớn ở đây nhưng em không biết tên.
– Đúng rồi khách sạn Thủy Tùng. Vậy anh em mình đến đó nhanh lên. Anh cũng đang có chuyện cần đây.
Kim Thư rảo bước nhanh theo Vĩnh Hưng, khách sạn Thủy Tùng sừng sững giữa nền trời xanh, rừng xanh, đất xanh. Một màu xanh bất tận. Ôi thật đẹp, hai hàng dương rũ xuống như đùa với khách du lịch, nó lả lướt, rủ rỉ … xanh mướt.
Vĩnh Hưng đưa cô vào khách sạn hỏi anh nhân viên:
– Cho chúng tôi gặp anh Vĩnh.
Lâm nhìn hai vị khách ngờ ngợ ấp úng:
– Cô, cậu đây là … Tìm cậu Vĩnh có việc gì không?
Sợ anh hiểu lầm Kim Thư vội nói:
– Tôi là bạn của Vĩnh từ thành phố đến, nhờ anh tìm Vĩnh giùm.
Lâm cười thật tươi:
– Ôi! Quí hóa, tôi tìm cậu chủ ngay. Cô cậu ngồi chờ một chút.
Vĩnh Hưng cũng muốn gặp Vĩnh vì lần trước khi anh tìm đến mà chưa biết mặt. Anh nói với Kim Thư:
– Em cứ bảo anh là bạn đừng nói gì về anh với Vĩnh nghe chưa?
Kim Thư gật đầu:
– Dạ, em biết.
Chợt ông Tùng đi tới gật đầu đáp lại lời chào của khách. Ông nhíu mày nhận ra Vĩnh Hưng:
– Ủa! Vĩnh Hưng đấy à. Anh đến chắc là vì vụ án hôm qua chứ gì.
Vĩnh Hưng ngạc nhiên:
– Lại chuyện gì xảy ra hở bác? Ở đâu?
Ông Tùng chợt nhận ra Vĩnh Hưng chưa biết chuyện gì đã xảy ra, ông kể cho anh nghe:
– Cô bé ấy đi làm ở thành phố mới về chiều hôm qua, cô vào rừng chơi và lại bị giết như những người trước đây …
– Giống như vậy?
– Sao không ai báo với chúng tôi? Vĩnh Hưng hỏi lại.
– Mọi người ở đây ai cũng lo sợ, nhưng vụ án vẫn chưa được phá. Các anh phải tăng cường giúp dân chứ? Ông Tùng trách móc.
Vĩnh Hưng than thở:
– Chúng tôi rất cố gắng, nhưng vụ án ở xa không ai báo … Khi đến hiện trường dấu vết đã bị xóa sạch, vì thế chúng tôi gặp nhiều khó khăn. Được rồi người bị hại ở đâu vậy bác, cháu sẽ tìm hiểu thêm.
– Ở gần đây thôi. Tôi sẽ đưa cậu đi. À còn cô này là …
Quay sang Kim Thư ông Tùng hỏi lại, Vĩnh Hưng cười:
– À cháu đưa cô em gái mình đến đây tìm Phát, Vĩnh. Họ là bạn của nhau bác à.
– Ôi! Chào cô thật vinh dự cho chúng tôi.
– Dạ không có chi ạ, cháu tìm Vĩnh bác ạ.
– Ừ! Vĩnh nó ra ngay.
Ông Tùng vừa nói, một chàng thanh niên trắng trẻo khôi ngô, mặt mày thanh tú xuất hiện. Ông Tùng cười bảo Vĩnh Hưng:
– Thôi cháu để cô gái này ở đây, bác và cháu đến nhà bà Lâm.
Vĩnh nhìn Vĩnh Hưng:
– Bà Lâm … Ba đến đó làm gì …
Ông Tùng thấy con:
– Ba quên giới thiệu với con, đây là Vĩnh Gưng, còn đâu là cô …
– Chào anh, chúng ta rất hân hạnh biết nhau. Í! Em đi đâu mà lại đến đây.
Kim Thư phũng phịu:
– Anh em mình ra ngoài kia nói chuyện nghen.
– Ừ!