Bà Lâm nhìn con gái:
– Vậy cô định bỏ nó luôn à?
– Không để con nhờ anh tư cùng đi tìm được chứ mẹ.
– Ừ! Chúng ta đi.
Mẹ Loan, bà Lâm cùng chú Tư đốt đuốc sáng rực lên. Theo ánh đuốc họ vào rừng tìm Mai Loan.
Mẹ Loan cất tiếng gọi con:
– Bớ! Mai Loan … Con đâu rồi … Mau về đi con.
– Mai Loan cháu ơi, cháu … Loan à.
Bà Lâm cũng tiếp lời, họ thay nhau gọi cô bé. Trả lời họ chỉ có tiếng vang vọng của rừng đêm. Tiếng vọng vang vang âm âm của núi rừng làm cho không gian u ám thêm ấm áp hơn.
Họ đi dọc theo suối mơ. Nước vẫn chảy róc rách. Ánh đuốc vẫn sáng lấp lánh xuống dòng nước trong veo. Vài tia lửa bắn ra rồi rơi xuống tắt ngắm. Họ đi dọc theo suối, cất tiếng gọi Mai Loan.
Chú Tư nói:
– Có lẽ nó đi đâu rồi cô à? Thôi ta trở về đi.
Mẹ Loan khóc thảm thiết:
– Mai Loan có tật đi vào rừng chơi khi buồn. Hôm qua nghe mẹ tôi nói nó buồn tôi chắc chắn nó đi vào đây rồi. Mình tìm một chút nữa đi chú.
Chú Tư dẫn bà Lâm bước tiếp về phía trước, tay chú quơ đuốc sáng choang.
Cây rừng ánh lên dưới anh đuốc như những con người đen đúa đứng canh đất trời lạnh lẽo.
Sương rơi lộp bộp. Mẹ Loan vẫn thút thích gọi con:
– Mai Loan ơi! Mai Loan, cầu trời cho con đừng vào đây.
– Nếu nó không vào đây thì biết tìm nó ở đâu? – Chú Tư hỏi.
– Tôi cũng không biết.
Hoàng Lan mặc trang phục màu lông chuột thật vừa vặn trang nhã, làm tô những đường cong quyến rũ. Cô định đi vào xưởng vẽ nên cất tiếng dặn dò Kim Thư:
– Thư à, em nhớ ở nhà trông coi cửa hàng giùm chị, đừng có đi chơi nghen.
Kim Thư ầm ừ:
– Chị đi đâu mà đẹp vậy. Em đang buồn muốn chết, chị lại bỏ đi.
Hoàng Lan cười cợt:
– Cái gì mà buồn, chị đi làm mà. Ở nhà hoài chắc chị cuồng chân mất.
– Vậy còn em cho thấy thế nào, chân em cũng muốn … Quên đi rồi đó.
– Nè! Em bảo em buồn mà mấy ngày nay chị thấy hình như em buồn rầu. Có chuyện à?
Kim Thư gật đầu:
– Em đang buồn thúi ruột đây? Chị không thấy sao?
– Thấy … Hoàng Lan kéo dài. Nhưng không biết lý do gì.
– Chị cũng muốn biết?
– Muốn chứ. Có hai chị em mà em giấu chị làm gì, nói đi chị giúp cho. Có phải về chuyện tình cảm phải không? Em và Phát thế nào rồi. Anh chàng đó khù khờ mà tốt lắm, em lo gì?
Kim Thư trề môi:
– Sao chị biết anh ta tốt, anh ấy vừa chia tay với em.
Hoàng Lan giật mình:
– Thế à?
– Sao lại không thật. Chị không thấy em buồn thiu hay sao.
– Mà anh chàng Phát đó có nói vì sao mà chia tay với em không?
– Không có mới tức chứ chị.
– Hổng lẽ anh ta có người yêu mới. Em của chị xinh thế này. Anh chàng ấy có khùng mới chê.
– Chị đề cao em quá rồi. Anh ấy đến đây từ biệt em … Nhưng thái độ của Phát lạ lắm chị à.
– Lạ làm sao?