Nguyệt vâng lời. Trời ngả về chiều, chim hót véo von. Rừng dương nghiêng ngã trước cơn gió lại rì rào, thì thầm trò chuyện. Nguyệt tản bộ ra ngoài. Cô đi về khách sạn Thủy Tùng. Khuôn viên khách sạn vừa đẹp, vừa rộng. Du khách ra vào tấp nập, cô đến bên hồ cá ngồi nhìn những chú cá đủ màu bơi lượn cái hồ sen giữa rừng. Cảnh đẹp, gió mát, Nguyệt nghiêng dài mái tóc, mắt chăm chú nhìn xuống hồ tìm chú cá đuôi đỏ, cô nhặt một bông hoa rụng bỏ xuống hồ, chú cá tai tượng ngoi lên đớp lấy.
– Này cô bé làm gì mà cười vui thế.
Nguyệt giật mình nín cười nhìn người vừa phát ra tiếng nói. Một anh chàng rất đẹp có nụ cười cởi mở đứng phía sau Nguyệt tự bao giờ. Nguyệt vội đứng lên:
– Xin lỗi, tôi vô ý.
– Không sao, cô cứ tự nhiên ngồi nhưng không khéo rơi xuống hồ thì khổ.
Chàng trai nói tự nhiên Nguyệt đỡ e thẹn, cô hỏi nhỏ:
– Xin lỗi, anh là khách của khách sạn à?
Chàng trai không trả lời mà nheo mặt nhìn Nguyệt hỏi lại:
– Còn cô cũng là khách của khách sạn ư?
Nguyệt lắc đầu:
– Tôi từ xa đến nhưng mà nhà tôi gần đây thôi.
– Cô nói gì lạ quá tôi không hiểu.
Nguyệt cười thật tươi như nụ hoa hàm tiếu làm chàng trai bị thu hút theo.
– À. Tôi ở trên tỉnh theo mẹ về quê nghỉ hè. Đây là quê ngoại tôi, nhà dì tôi cách đây một quãng đường.
– Sao cô lại đến đây?
– Mỗi lần về quê tôi đều đến đây chơi lâu thành lệ.
– Ủa! Sao tôi chẳng gặp cô bao giờ cả?
– Làm sao mà anh gặp được? – Nguyệt lại cười.
– Xin lỗi anh tên gì? Ở đâu? Chúng ta làm quen nhé!
– Vĩnh! Tôi tên Vĩnh.
Nguyệt nhìn trân trối:
– Anh là Vĩnh con của ông chủ khách sạn?
Vĩnh cũng ngạc nhiên:
– Sao cô lại biết tôi?
– Biết chứ, ngoại tôi nhắc đến anh hoài. Thế là tôi nghe tên anh đã từ lâu bây giờ mới gặp mặt.
Vĩnh cười:
– Hóa ra chúng ta là hàng xóm của nhau.
Cô bé thật dễ thương, càng trò chuyện Vĩnh càng thu hút bởi duyên ngầm của cô bé. Anh ngồi xuống thành hồ:
– Cô bé tên gì?
– Nguyệt.
– Ở trên tỉnh em học trường nào?
– Sinh viên trường đại học nhân văn.
– Vậy là chúng ta cùng trường rồi – Vĩnh nói dối.
– Sao em không gặp anh bao giờ?
– Bọn anh ít đi chơi lắm. Em về đây bao giờ trở lên thành phố?
– Một tháng, em rủ theo cô bạn nhưng nó không đi theo, về đây em buồn nên đi lang thang cho vui.
– Vậy là hai tâm hồn lẻ loi lại gặp nhau rồi.
Lời Vĩnh thật ấm áp làm cho Nguyệt vui hơn.
Anh thích nói chuyện với Nguyệt dù mới gặp gỡ.
– Thế anh cũng nghỉ hè ở nhà mình à?
– Ừ. Ba anh gọi anh về phụ việc ông ấy. Anh đang buồn muốn chết lại gặp em đúng là hên thật.
Liếc xéo Vĩnh, Nguyệt đùa:
– Hên hay xui chưa biết à. Thôi em về kẻo mẹ và bà ngoại trong. Chào anh.
Vĩnh bước xuống chạy theo chắn lối Nguyệt:
– Em bảo ở đây buồn. Đêm nay đến đây chúng ta cùng đi dạo được chứ Nguyệt.
Nguyệt cắn móng tay suy nghĩ:
– Để xem, thôi em về. Hẹn gặp lại sau.
Nói xong Nguyệt tất tả chạy đi. Vĩnh đứng ngây người nhìn theo bóng Nguyệt khuất cuối con đường. Anh thấy lòng mình nôn nao lo. Hình bóng cô gái cứ chập chờn. Vĩnh đi vào nhà mà đầu óc mông lung. Anh nở nụ cười tươi tắn với ý nghĩ vừa lóe qua đầu. Liệu đêm nay cô ấy có đến không? Mình phải chờ …
Đêm nay là ngày trăng rằm, ánh trăng tròn vành vạch như quả bóng căng tròn e ấp ngủ trên ngọn cây. Mới bảy giờ Vĩnh đã ra cổng đứng chờ. Chàng trai đi tới đi lui dáng nôn nóng. Lâm thấy vậy bước ra hỏi:
– Cậu hai ngắm trăng hả?
Vĩnh vội đáp: