VN88 VN88

Truyện Ma Bước Chân Kẻ Lãng Du

Người bị hại không còn đôi mắt, khối óc. Họ gọi thủ phạm là con yêu tinh chuyên ăn óc, mắt người. Con không được đi ra khỏi nhà nhất là ban đêm nguy hiểm lắm.
Mai Loan cười lớn:
– Ôi! Mẹ ơi, mẹ lúc nào cũng mê tín dị đoan. Thời đại này bây giờ làm gì có ma với quỉ. Nếu có thì do con người giả dạng làm điều xấu, che mắt người khác mà thôi.
– Ối! Sao con lại nói vậy. Ma thật đó. Công an đã điều tra hơn tháng nay mà chưa thấy dấu vết gì. Con bảo không phải ma chứ là gì? Tóm lại con không được đi xa, nghe mẹ đi con.
Mai Loan không cãi mẹ nữa:
– Dạ! Con nghe rồi. Nhưng mẹ cho con qua nhà Ái Xuân gần đây được không?
– Được, chơi chút rồi về nghen.
Mai Loan nói xong, cô vội đi ngay. Ngang nhà Ái Xuân thấy đóng cửa then cài, cô đi thẳng vào rừng Trúc Phương.
Mai Loan chợt nhớ rừng da diết. Cô bé nhớ cây cổ thụ, nhớ cây lim già, nhớ cây dương, cây tùng bên suối mơ. Cô nhớ những hòn đá bên dòng suối trong veo, dòng nước âm ấm lâng lâng cả người. Nỗi nhớ da diết buột chân cô cứ đi tới, đi sâu vào rừng quên cả lời mẹ dặn.
Trời bắt đầu nhá nhem.
Màn đêm buông xuống dần phía núi Rặng núi xa làm mờ nhạt pha màu trắng sữa nhạt nhòa.
Mai Loan quay trở về bên suối mơ cô ngồi ngắm dòng nước trong veo. Gió thổi đều đều trên vòm cây cao tít ở đầu. Mai Loan thò chân xuống quẫy mạnh.

Dòng nước êm ả biến thành những vòng tròn lớn nhỏ đều đều rồi biến mất.
Mai Loan cứ đẩy dòng nước dưới chân ra xa rồi cô nhìn ngắm một mình. Cô vui đùa cho khuây khỏa nỗi buồn.
Trời tối hẳn.
Mai Loan vẫn chưa muốn về. Rừng đêm êm ắng không một tiếng động.
Bỗng Mai Loan nghe tiếng khẹt khẹt, khẹt khẹt. Cô giật mình lấy làm lạ vội đứng lên nhìn quanh quất. Rừng vẫn im lặng. Xa xa có tiếng hú dài của con vượn đi ăn đêm. Mai Loan chạy đến bên hòn đá nhìn thử. Không có ai. Cô hơi lo quay lưng lại định rảo bước về nhà.
Mẹ của Loan ngồi chờ cơm đến tám giờ vẫn chưa thấy về, bà ngoại lẩm bẩm hỏi:
– Cái con này đi đâu giờ này chưa về, lạ quá. Hồi chiều nó nói nó đi đâu hả Hai?
– Dạ nó bảo với con là nó vào rừng chơi, nhưng con không cho, bảo với nó là trong rừng có ma cho con Loan nó sợ. Con thấy hình như nó không tin.
– Rồi con cho nó đi à?
– Không con căn dặn kỹ rồi. Mai Loan cũng hứa với con không đi. Bây giờ vẫn chưa về con lo quá mẹ ơi.
– Con nhớ lại đi nó có thể đi đâu ngoài rừng Trúc Phương và suối mơ?
Mẹ của Loan bóp trán suy nghĩ:
– À! Nó bảo con là qua nhà Ái Xuân chơi mẹ ạ!
– Vậy con qua đó tìm xem sao? Thôi để kẻo khuya tối lắm không thấy đường đó.

Mẹ Loan dìu bà Lâm vào nhà:
– Thôi mẹ đừng lo, mẹ nghỉ đi con sẽ đem nó về đây cho mẹ mà.
Bà Lâm vội bước vào nhà. Đáng lẽ bà đi theo mẹ Loan nhưng vì lo sợ bà run rẩy tay chân đành vào nhà ngồi chờ. Bà Lâm râm khấn vái cho cháu mà mau trở về. Bà nấu cơm dọn sẵn chờ Mai Loan.
Me Loan đi một thoáng đã quay về dáng vẻ hớt hơ hớt hải:
– Mẹ ơi! Mai Loan không có qua nhà Ái Xuân … Trời ơi! Chắc nó vào rừng Trúc Phương rồi. Ôi! Trời ơi con tôi, sao con lại dại dột vậy hả Mai Loan.
Bà Lâm sợ hãi quá bà khuỵu xuống bên chiếc ghế dài không thở được:
– Cháu ơi là cháu. Sao cháu đi đâu mà không nói với bà một lời vậy hả Mai Loan.
Mẹ Loan lo sợ không kém, mặt mày xanh như tàu lá chuối, bà cũng run rẩy không ngớt:
– Mẹ ơi! Con lo cho Mai Loan quá, lỡ nó có bề gì sao mẹ con ta sống cho được.
Bà Loan chợt khóc hu hu:
– Mai Loan dại dột, bây giờ con ở đâu? Tại sao con lại bỏ nhà đi thế này?
Bà Lâm chợt ngừng lại nhìn vào mẹ Loan:
– Này con mau cùng mẹ vào rừng Trúc Phương tìm đó nhanh lên kẻo không kịp bây giờ?
Mẹ Loan lo sợ cuống quít:
– Mẹ ơi! Mẹ già rồi làm sao con dám đưa mẹ vào đó, nửa đêm tới nơi nguy hiểm với hai người đàn bà chân yếu tay mềm con sợ lắm.

VN88

Viết một bình luận