Kim Thư mặc bộ đồ hồng phấn rất trang nhã xuất hiện. Cô cười thật tươi chào Phát. Mái tóc dài quấn cao lộ cái cổ cao trắng ngần. Chiếc răng khểnh duyên càng làm nụ cười cô thêm rạng rỡ.
– Anh đấy à? Mấy bữa nay đi đâu mà em chẳng thấy. Em đến nhà trọ tìm anh mà bạn anh bảo anh đi rồi. Vào nhà đi anh.
Phát quay lại vẻ mặt bơ phờ, anh cố tạo ra một nụ cười mà không nổi, khiến miệng anh méo xệch đi trông càng thêm thảm hại. Kim Thư hoảng hốt suýt buông rơi ly nước:
– Coi kìa! Anh bị bệnh hả? Bệnh gì để em lấy thuốc cho anh uống hay đi bác sĩ?
Phát ngồi xuống ghế xua tay:
– Không, anh không có bệnh, chỉ vì mất ngủ chút thôi, cám ơn em.
– Sao anh lại khách sáo như vậy Phát?
Phát càng đờ đẫn anh không biết mở lời ra sao:
– Kim Thư à! Anh không có bệnh nhưng anh có chuyện này rất muốn nói với em liệu em có buồn anh không?
– Làm gì mà buồn anh Phát à? Anh đi đâu, làm gì mà hôm nay em thấy anh lạ quá không như hôm nào …
Kim Thư ngập ngừng giương đôi mắt to đen nhìn anh trìu mến. Phát càng bối rối:
– Thư à! Anh phải đi xa.
– Đi đâu? Đi xa để làm gì? Bao giờ anh về?
Thư ngạc nhiên hỏi dồn. Phát không dám nói sự thật anh ấp úng mãi:
– Anh phải đi xa chưa biết bao giờ về. Chúng ta nên …
Kim Thư nhìn sững vào Phát làm anh nín bặt:
– Anh muốn chia tay nhau ư? Hay là anh có người yêu khác. Nếu thế anh cần gì để đi xa chỉ cần nói với em một tiếng là được rồi …
Vừa nói nước mắt Thư vừa chảy dài trên má. Những giọt nước mắt như viên kim cương lấp lánh lăn tròn rồi vỡ tan thành mảnh vụn trên gương mặt trắng hồng. Phát muốn đến bên Kim Thư ôm chầm lấy cô mà hôn lên đôi mắt u buồn cho vơi niềm thương nhớ. Lòng anh xao xuyến lạ lùng. Nhưng anh đã cưỡng lại nó, anh vẫn ngồi yên nhìn người yêu:
– Kim Thư đời đời kiếp kiếp ta vẫn là bạn của nhau nhưng xin em hãy tha thứ cho anh, em đừng yêu anh nữa. Anh sẽ đi bao giờ thành đạt anh sẽ về. Em đừng chờ anh nữa Thư à? Anh không biết nói sao cho em hiểu.
Kim Thư lặng lẽ ngồi yên, cô quẹt ngang dòng nước mắt còn đọng trên lông mi:
– Anh muốn thế ư? Thôi cũng được. Anh cứ làm theo ý mình đi, nếu anh chỉ xem em là một người bạn bình thường.
Phát lặng người, dạ anh xốn xang:
– Thư à! Anh chỉ vì đi xa mà phải xa em mong em hiểu cho anh.
– Anh đi đâu, anh làm gì mà chẳng lẽ anh không nói được với em một tiếng được ư?
– Không phải là không được, nhưng em biết em càng buồn thêm thôi. Em cứ xem là chúng ta chưa bao giờ gặp nhau, em sẽ thấy đỡ buồn hơn, được chứ Kim Thư?
Kim Thư cười chua chát:
– Anh nói nghe dễ quá, nên việc anh làm anh cũng chẳng thấy dễ làm sao. Có chuyện gì mà anh giấu, anh không muốn người khác thông cảm với anh hay sao? Hay là anh đã phạm tội gì … Phát ơi em sợ quá.
Nhìn Thư run rẩy Phát cũng run lây, nhưng anh vội vàng khỏa lấp:
– Anh chẳng làm việc gì bậy bạ. Anh chỉ lo sợ cho em thôi nên tạm thời mình chia tay nhau. Em đừng lo sợ cho anh.
– Thôi được anh cứ đi, nhưng anh hãy chỉ cho em biết nơi anh sẽ đến. Nếu cần em sẽ phải hỏi ai.
Phát lắc đầu:
– Em đừng tìm anh nguy hiểm lắm. Tất cả bạn bè em đừng nói với họ là anh đi đâu, làm gì.
– Tại sao anh giấu, em có biết anh làm gì mà nói vậy. Mấy hôm nay anh đã ở đâu?
Thư nghi ngờ chuyện gì đó, cô lại tìm cách hỏi khéo xem Phát có tiết lộ điều gì không. Phát nghe Thư không hỏi về chuyện của mình, anh mừng lên nên vội nói:
– Mấy hôm nay anh ở nhà thằng Vĩnh nơi rừng Trúc Phương, một thắng cảnh đẹp em biết ở đó không?
– Nghe nói Tú Mai và Vĩnh Hưng đã đến đó rồi. Em cũng định đi đến đó chơi, chị Hoàng Lan mới đến Trúc
Phương cách một tháng.
– Vĩnh Hưng là ai hả Thư?
– Vĩnh Hưng là anh rể tương lai của em, anh ấy là công an. Hình như anh ấy đi công tác ở khu rừng Trúc Phương thì phải.
– Có phải anh ấy điều tra các vụ án ở Trúc Phương không?
– Em có nghe nói nhưng không rõ lắm ở Trúc Phương xảy ra chuyện gì hả anh Phát?
– Nhiều cô gái bị mất tích, thủ phạm vẫn chưa tìm được. Vì vậy anh không muốn em đến đó. Anh đã chứng kiến mấy vụ giết người nên anh sợ ….
– Vậy anh còn đến đó làm gì?
– Không anh không đến đó.
– Anh có thường gặp Vĩnh không?
– Có, anh từ chỗ nó về.
– Vậy ư.