– Câu lạ thật đó Phát, hôm qua mình bảo cậu ở nhà không được đi đâu. Về nhà mình tìm cậu đã đời. Cậu biến ở đâu ra vậy.
Phát vẫn im lặng. Vĩnh nắm tay anh lay nhẹ:
– Cậu giận tớ đấy à? Nếu cậu biết hôm qua mình tìm cậu khổ sở cỡ nào cậu mới thương mình.
Phát nhìn Vĩnh mệt mỏi:
– Tôi có trách cậu đâu. Tất cả do tôi chuốc lấy mà.
Vĩnh lo lắng hỏi Phát:
– Đêm qua cậu đi đâu mà mình tìm không thấy. Cậu có biết hôm qua lại một cô nhân viên nữa lại mất tích. Mình lo cho cậu quá.
Phát chợt rùng mình anh không dám nói với Vĩnh về việc mình biến thành đười ươi. Anh vội khỏa lấp:
– Thế à? Cậu có cứu cô ấy không?
Vĩnh thật thà:
– Tôi đâu có biết cô ta đi đâu mà tìm. Vả lại tìm anh cũng mệt rồi. Mẹ tôi cũng lo lắng cho anh lắm.
– Cám ơn cậu. Phát xách ba lô trên tay.
Vĩnh ngạc nhiên:
– Cậu định đi đâu vậy Phát? Cậu bảo tìm ra thủ phạm giết người mà sao lại bỏ đi giữa chừng vậy.
Phát lắc đầu:
– Mình đi về thành phố thôi. Việc ấy không phải của mình. Xin cậu đừng nhắc đến chuyện này nữa.
– Nhưng còn lão già ấy …
– Lão ta còn sống, cậu đừng lo tôi không phạm tội giết người nữa. Cậu cứ yên tâm.
Vĩnh vẫn nói giọng vui vẻ:
– Mình biết chắc cậu không bao giờ giết người. Nếu vậy thì vui rồi, cậu cứ ở lại đây chơi với mình. Chiều nay mình lại vào rừng chơi nha.
– Thôi! Mình bận lắm không thể ở lại. Chào cậu cho mình gởi lời hỏi thăm bác, cám ơn bác đã lo cho mình quá nhiều.
– Ở lại đi Phát. Mai cùng đi với mình về thành phố cũng chẳng muộn mà.
Phát vẫn lắc đầu mặc cho Vĩnh năn nỉ hỏi thăm. Đầu óc anh cảm thấy lo lắng vô vàn nên anh không trả lời Vĩnh. Anh muốn đi ngay. Phát quyết định giải quyết mọi chuyện riêng tư trong ngày nay. Lòng rối rắm anh xách vali bước đi trước đôi mắt ngạc nhiên của Vĩnh.
– Phát cho mình hỏi điều này. Cậu có biết cô gái mất tích đêm rồi ở đâu không?
– Sao cậu lại hỏi mình? Mình không biết.
– Chuyện này có liên quan gì đến con đười ươi ấy không?
– Tôi không biết? Thôi để tôi về, đang có chuyện cần giải quyết cậu đừng hỏi nữa.
Biết không giữ được Phát, Vĩnh buông anh ra và đưa bạn đến tận cổng. Lòng Vĩnh đầy thắc mắc lo âu. Tại sao Phát lại đổi khác như thế. Cậu ta vốn là người không biết buồn mà. Đêm qua hắn đi đâu bí mật thế. Tại sao hỏi không nói, hình như hắn đang gặp chuyện gì, phải chăng hắn giận mình bỏ hắn quần nhau với con đười ươi. Cái gì xảy ra với Phát. Vĩnh thắc mắc nhìn theo bóng dáng thất thểu của Phát cho đến khi hắn khuất cuối con đường. Vĩnh trở vào bước đi nặng nề với muôn ngàn câu hỏi miên man.
Về đến thành phố, xe chạy ngược xuôi náo nhiệt xa hẳn cái yên lặng của núi rừng. Phát giật mình, mới hai ngày mà cuộc đời đã qua một bước chuyển quá mới làm sao anh thích nghi nổi. Anh sẽ giã từ phố xá náo nhiệt, từ giã con đường thân quen ngày ngày anh cùng Kim Thư đến trường. Ôi cô bé thật dễ thương. Kim Thư học chung trường dưới anh một lớp, cô bé tinh nghịch thường trêu anh suốt ngày. Những ngày chung đường vui làm sao!
Còn đâu nữa những ngày vui. Anh sẽ giã từ cô bé đáng yêu. Nhưng tại sao Phát lại nói lời tạ từ khi hai người chẳng giận hờn nhau. Phát cố vắt ốc tìm lý do. Thư sẽ hỏi anh tại sao? Biết nói thế nào cho cô bé đừng hiểu lầm nổi khổ của riêng anh, anh chẳng muốn thổ lộ cùng ai ngay cả Kim Thư.
Mãi mê suy nghĩ nhà Kim Thư hiện ra trước mặt, chút xíu nữa là anh đã đi qua khỏi. Ông bà đi vắng. Cửa đóng, Phát bấm chuông, mở cửa cho Phát là một cô bé trẻ:
– Ôi anh Phát anh tìm ai?
– Anh tìm KimThư, Kim Thư có ở nhà không Tú Mai.
– Có chị ấy ở nhà.
– Tú Mai đến tự bao giờ?
– Dạ! Em đến tìm chị Hoàng Lan.
– Chi vậy?
– Chị ấy sắp là chị dâu của em đấy. Anh hai em nhờ em đưa thư cho chị ấy.
Anh ấy đi công tác xa.
– À ra thế! Tú Mai không học thêm gì trong mùa hè này ư?
– Không anh ạ. Thôi để em gọi Kim Thư ra cho anh, em về nhé. Lúc nào rảnh cả hai đến nhà em chơi.
Phát nhìn theo cô bạn cùng trường. Kim Thư và Tú Mai đều rất dễ thương.
Trong một lần anh và Vĩnh chạy xe vô tình đụng nhầm hai cô nương đang chạy rong đuổi trên đường. Thư bị trầy trụa ngã xuống đường. Lỗi tại anh, Phát và Vĩnh đưa họ về nhà. Cả bốn người quen nhau.