Đang chạy Phát va phải một du khách bên đường làm anh ta té nhào. Vị khách lồm cồm đứng lên nhìn thấy Phát định mở miệng chợt anh ta đứng sững nhìn anh trân trối hét lên một tiếng rồi bỏ chạy:
– Bớ người ta, cứu tôi với … Quái vật …
Phát vội bỏ chạy. Nghe tiếng la, tiếng thét một số người đi trên đường quay lại nhìn thấy Phát, họ hoảng hồn bỏ chạy tan tác.
Về đến khách sạn, cảnh nhốn nháo càng tăng, du khách hoảng sợ bỏ chạy tán loạn.
– Quái vật xuất hiện. Quái nhân bà con ơi, chạy mau.
Phát vội vã chạy vào phòng tìm Vĩnh, anh há miệng định gọi Vĩnh nhưng anh không tài nào nói được. Âm thanh được phát ra chỉ là tiếng khẹt khẹt, khẹt khẹt …
Anh Lâm nhìn thấy bóng người đen đủi chạy thẳng vào khách sạn. Xa nhìn rất giống Phát anh vội đuổi theo gọi:
– Phát, cậu Vĩnh tìm cậu đấy.
Nghe tiếng gọi Phát dừng lại, vừa quay đầu ra phía sau, Lâm há hốc mồm nhìn anh hét lên một tiếng rồi ù té chạy. Phát kinh hoàng, anh chạy theo vội đến gương lớn nhìn vào.
Nghe tiếng hét của Lâm mấy nhân viên trực phòng nhìn lên thấy Phát họ đều bỏ chạy tán loạn. Phát nhìn kỹ mình trong gương.
– Trời ơi! Trước mắt anh là con đười ươi lông lá xồm xoàm, đôi mắt trắng dã. Đôi bàn tay, bàn chân phủ lông đen, mặt mày cũng đầy lông lá gớm ghiếc.
Phát rùng mình thất vọng. Lúc đó Vĩnh nghe náo loạn, anh từ trên lầu đi xuống.
Phát đứng nhìn Vĩnh một hồi huơ huơ tay định ra dấu. Vĩnh nhìn anh trân trân rồi cùng những nhân viên khác tìm cây hò hét đánh đuổi anh đi. Phát không nói được, thấy thế vội bỏ chạy vào rừng.
Đêm dày đặc. Phát chạy đi đâu anh cũng không biết trời đất lạnh, lá khô dưới chân anh xào xạc. Phát chẳng biết sợ là gì? Anh đã biến thành thú. Lời nguyền của lão già đã thành sự thật.
Phát bàng hoàng chẳng lẽ anh phải sống kiếp thú đời đời ư? Tàn đời rồi ư?
Anh buồn rầu quay lại bờ suối mon men trở lại chỗ hôm trước gặp ông già, anh muốn kể lể với lão già, muốn vạch tội lão già độc ác, anh bắt lão xóa lời nguyền. Vừa đi, vừa nghĩ mông lung, Phát đến bên hòn đá chôn ông già. Anh giật mình lùi lại. Một bóng trắng đứng trước mặt anh sừng sững cất tiếng cười vang:
– Hãy đến đây … Đến đây với ta.
Anh kinh hãi tột độ vì trước mặt anh không khác ai là lão già cổ quái ấy.
Người đàn ông chính tay anh hạ gục giờ còn sống. Lão ta đứng sờ sờ trước mặt anh. Lão cất giọng:
– Ta chờ anh ở đây lâu rồi … Lại đây …
Ông ta nhìn chằm chằm vào Phát như thôi miên. Cái nhìn chết người, cái nhìn ấy như thôi thúc anh, nó thúc giục anh đi đến ý nghĩ duy nhất. Anh không còn thấy lão già, anh không nghĩ tới Vĩnh, trong đầu anh có một ý nghĩ duy nhất là anh phải đi tìm một cô gái.
Đứng trước mắt anh là một cái gì đó rất lôi cuốn hình ảnh một cô gái lung linh …
Người đàn ông cứ đứng ngây ra nhìn Phát. Lão già da nhăn nheo, đôi mắt kỳ quái cứ nhìn Phát chằm chằm khá lâu rồi quay lưng bỏ đi, không thèm nói thêm một lời nào nữa.
Phát đứng lại chỗ cũ. Anh không đuổi theo lão ta. Trong đầu anh như phát ra một mệnh lệnh thôi thúc. Phải tìm một cô gái. Cô gái ấy ở đâu? Tìm ở đâu? Phát lại muốn đến khách sạn Thủy Tùng. Nơi ấy có nhiều cô gái … Đúng chỉ có nơi ấy.
Phát mon men trở về khách sạn. Đêm đã hơi khuya. Rừng tối đen, không một bóng người. Anh bước về phía bìa rừng đến cửa khách sạn. Đường vẫn vắng teo … Lúc đó 11 giờ đêm. Phát mở cửa đi vào một cô gái trực phòng ở cổng nhìn thấy anh há hốc sợ hãi. Cô ta sợ cùng cực:
– Á … Á … Á … cứu tôi …
Mặt mày cô gái xanh mét, môi run cầm cập. Phát cứ nhìn chầm chầm vào cô gái. Cô nhìn anh trừng trừng muốn khuỵu xuống. Phát từ từ bước lại. Anh nhìn cô gái không chớp mắt. Một phút trôi qua cô gái tự động bước ra khỏi cửa đi theo Phát.
Phát lại đi trở vào rừng đến bên suối mơ. Đằng sau cô gái vẫn lẽo đẽo theo anh, đến bên suối mơ cô gái đi vào bóng đêm biến mất.
Cả đêm Phát không hiểu mình đã ở đâu thức hay ngủ. Anh phải sống trong tâm trạng loài vật chứ không phải con người. Một con thú muốn bắt người, chỉ có một ý muốn duy nhất là bắt một cô gái nhưng để làm gì anh không biết.
Buổi sáng hoa lan bừng bừng cánh thơm ngan ngát cả không gian. Phát giận mình anh ngơ ngác thấy mình đang nằm trên phiến đá hơi phẳng ngủ li bì. Ánh sáng bừng lên làm anh bị chói mắt. Chiếc áo anh mặc hôm qua đã ươn ướt vì sương đêm. Phát nhớ dần lại sao anh lại ở nơi đây. Đầu óc anh như bị một màn sương bao phủ đang tan dần dưới ánh sáng mặt trời. Anh cũng dần dần nhớ lại.
Anh đã biến thành đười ươi. Một con đười ươi xấu xí. Con đười ươi bị mọi người xa lánh xua đuổi … Và anh đã bắt một cô gái. Không anh dẫn cô gái đi và cô gái đã biến mất sau đó. Còn lão già bị anh giết lại sống sờ sờ. Lão là ma hay người, phù thủy hay yêu quái. Phát bị lão nắm giữ cả linh hồn và sinh mệnh.
Anh nhảy ào xuống suối vung vẫy làn nước ấm lên người. Anh nằm dà xuống suối. Anh chợt nhìn xuống da mình vẫn trắng trẻo, anh hét lên tiếng âm vọng cả núi rừng. Sao kỳ lạ thế này đêm qua mình anh phủ đầy lông lá, bây giờ lại trắng trẻo. Cái quái gì xảy ra với anh. Phát cảm thấy buồn vô hạn.
Anh phải sống như thế nào trong những ngày tới. Mới qua một đêm mà người anh mệt mỏi vô hạn. Lão già ấy là ai? Lão làm gì có quyền năng biến anh thành quái vật? Thực chất lão đã làm gì và lão có thể sai khiến anh làm điều xằng bậy.
Càng nghĩ Phát càng hoang mang. Anh phải sống đời thú vật kể từ đây ư?
Tương lai, sự nghiệp, cha mẹ anh sẽ ra sao? Còn người yêu anh nữa, cô ấy sẽ đau khổ biết chừng nào. Nghĩ đến đó nước mắt anh tuôn dài. Phát ngồi dậy anh vắt khô chiếc áo giũ sạch nước rồi mặc vào. Anh vuốt lại mái tóc của mình bước lên bờ suối trở về khách sạn.
Vĩnh vừa trông thấy Phát chạy ngay đến hỏi líu lo:
– Ôi! Cậu vừa ở đâu về thế. Làm gì mà cậu ướt sũng thế này?
Phát chán nản nhìn người bạn của mình, anh nhớ lại hôm qua Vĩnh đã cùng mấy nhân viên của mình vác cây đánh anh. Phát đi thẳng vào phòng mình mặc cho Vĩnh mở tròn đôi mắt ngạc nhiên: