VN88 VN88

Truyện Ma Bùa Lỗ Ban … Thực Hư … Thiện Ác

Quay sang Chiến chú tiếp:
– Chú em mầy khỏi nói, tao biết thằng nhỏ hết rồi chứ gì… hì hì, chú mầy biết đờn ca không?
– Dạ, không biết, nhưng cháu biết nhậu và biết nghe… Chiến vui lây trong cái chất phát của chú Ba Lành.
– Hà hà vậy được rồi… chú chỉ tay vào người đang ôm cây đờn guitar trạc tuổi chú:
– Ổng là Năm Ri… và người đang kéo đờn cò già hơn, tóc bạc trắng, móm sọm:
– Ông già đó là Sáu Mèn… quay sang tôi, chú nói:
– Nó là thằng Bình mà hôm qua bên nhà Hai Đạt tôi có nói với hai anh đó.
Tôi cúi chào hai ông bạn của chú Ba, chưa kịp nói gì thì chú Ba Lành đã tiếp:
– Còn con nhỏ đó là con gái của anh Năm đây… Tư Én, Tư Nhạn gì đó, nhưng cho chú mầy biết, con nhà tông, thượng thừa thất thập nhị huyền công đó nha…hì hì…
Trước khi bước vào nhà chú Ba, giọng ca của cô gái đã cuốn hút lấy tôi và khi vào trong, mái tóc dài đen mượt xoả xuống bờ vai, khuôn mặt không điểm trang bình dị, đôi mắt tròn long lanh chất phát, khiến người nhìn vào không khỏi nao nao… nhưng nghe chú Ba Lành nói “thượng thừa thất thập nhị huyền công” gì đó khiến tôi không khỏi lại nhìn vào cô gái.
– Chú Ba nầy… Cô nói nhỏ và cúi xuống so dây chiếc đờn tranh để trên ván trước mặt cô.
Chú Năm Ri hỏi tôi:
– Nghe anh Ba nói, chú em mầy biết chơi bài bản hả, học ở đâu? và bên đó có chơi thường không?
– Dạ, cháu đi chơi học ở bạn bè và các chú các bác, trước khi qua Mỹ, còn ở bên đó cũng có chơi, nhưng hiếm lắm vì người biết ca và biết đờn bài bản rất khó gặp nhau…
-Được rồi, biết tới đâu làm tới đó… chú Ba Lành xen vào và chú ôm cây đờn Kìm lên:
– Hồi nãy con Tư mở đầu bài Lưu Thủy rồi, Bình mầy tiếp bài Phú Lục đi, rồi sau đó muốn chơi gì thì chơi… Tư, mầy đờn tranh đi để anh Sáu hút thuốc…

Trong giới chơi đờn ca nhạc tài tử, người cùng lúc biết đờn và ca đã hiếm lại biết thất thập nhị huyền công tức biết hết thập loại bài bản cổ nhạc lại càng hiếm hơn. Bây giờ trước mặt tôi người đó lại là một cô gái xinh đẹp, khiến tôi nửa tin nửa ngờ nên tôi đã đem hết công lực thi thố… và tôi nghĩ mình cũng không làm chú Ba Lành thất vọng khi giới thiệu tôi, khi tôi dứt bài Phú Lục và nghe chú Sáu Mèn gật gù:
– Cũng được… và chú nâng cây đờn cò lên rao:
– Ca Hạ đi…
Thiệt tình mà nói, chơi bài bản tôi thích nhứt là dòng nhạc lễ nầy, nên chú Sáu Mèn rủ ca Hạ khác gì trúng tủ, nhưng tôi mại hơi:
– Dạ… nhưng để cô Tư…
Chú Sáu Mèn cười lớn:
– Nó ca thì tụi tao nghe hoài, hôm nay để nó đờn đi…
Phải nói ca bài Ngũ Đối Hạ (người trong giới chỉ nói tắt là bài Hạ) với một dàn đờn hùng hậu tranh,kìm,cò,guitar thì còn hứng nào hơn, nên tôi đâu từ chối nữa, và qua tiếng nhạc mênh mông réo rắt tôi như muốn vẻ lại trận chiến hào hùng của Gia Cát Khổng Minh giúp Châu Du đốt chiến thuyền của Tào Tháo trên sông Xích Bích…
Tôi ca vừa dứt bài Hạ thì Chiến, Hấu và bốn người nữa, hai nam hai nữ, mà sau đó tôi được giới thiệu là hai cặp vợ chồng, anh Nam chị Liễu, anh Sơn chị Bê, đã dọn lên trái cây, đồ nhậu, bánh mì, để vừa đờn ca vừa lai rai. Người đi chơi đờn ca thật là giản dị, ai có gì mang theo nấy, rồi cùng ăn uống vui chung với nhau. Chiến khui chai đế Gò Đen đưa cho chú Ba:
– Ông già cháu gởi chú Ba uống lấy thảo, chú thữ xem…
– Cha thơm dữ bây… anh Sáu vô trước đi… Chú Ba Lành cười khà, rót rượu ra chiếc chun nhỏ Hấu vừa đưa cho chú, trao cho chú Sáu Mèn.

VN88

Viết một bình luận