VN88 VN88

Truyện Ma Bùa Lỗ Ban … Thực Hư … Thiện Ác

– Hại người, mà hại làm sao?
Ba vợ Chiến cười:
– Ối, hơi đâu mà bà lo, hại là khi nào bà cất nhà cất cửa, người ta mới ếm được chứ… mà tui cũng nghe nói thui, chứ có thấy bao giờ đâu nà.
Tôi hoàn toàn đồng ý với Ba vợ Chiến, vì quả thật tôi cũng có nghe Bùa Lỗ Ban chỉ được truyền trong giới thợ mộc, nhưng tôi thấy Chú Ba Lành không có vẻ gì là hành nghề thợ mộc, nhất là với một con người hiền lành, chất phát yêu thích nhạc cổ truyền như chú không thể nào có hành động hại người được. Tôi nghĩ, sẽ hỏi chú Ba khi có dịp.
(* đi ngọ: đi đàn ca để chia sớt nỗi buồn phiền của gia đình có tang chế, thông thường chỉ chơi nhạc cổ truyền. )
Cơm nước xong, Chiến rủ tôi trong khi vợ nó và Xuân đang dọn dẹp chén dĩa trên bàn:
– Bình, tao với mầy ra đây uống cà phê đi.
Tôi chưa trả lời vì thoáng thấy ánh mắt vợ nó lườm nó thì Xuân nhanh nhẩu:
– Cà phê ngoài tiệm dở òm sao mấy anh thích uống không biết nữa…
Chiến cười nheo mắt nhìn tôi:
– Thì cũng tùy tiệm chứ, nhưng cô an chí tôi không dạy hư thằng Bình đâu.
Cô em vợ Chiến đỏ hồng đôi má, biết mình lỡ lời nên ôm mâm chén đi nhanh ra sau bếp. Tôi cũng có nhiều việc muốn nói thêm với Chiến nên đồng ý:
– Ừ, đi thì đi…

“Đi uống cà phê” ở Saigon bây giờ đã là một cụm từ ai muốn hiểu như thế nào cũng được… theo biết bao thay đổi của Saigon cả về phương diện đạo đức và con người, nên sau khi vắn tắt cho Chiến biết chú Ba Lành có hẹn tôi ngày mai trở lại nhà chú đờn ca chơi và Chiến đồng ý cùng đi, chúng tôi đã bị cuốn vào dòng chảy của một Saigon thác loạn sắp vào đêm.
Tôi và Chiến đến nhà chú Ba Lành cũng đã gần 3 giờ chiều như chú đã dặn sau khi ghé chợ mua thêm trái cây. Chiến có mang theo ít đồ nhậu và một lít đế Gò Đen loại thượng hạng, mà nó nói là do một người thân biếu cho Ba vợ nó, nhưng Ông già không uống để dành, hôm nay tặng lại chú Ba Lành uống lấy thảo, sau nỗi vui mừng thấy thằng Nhân đã hoàn toàn bình phục chỉ trong vỏn vẹn một ngày.
Trước sân nhà chú Ba đã có vài chiếc Honda lẫn xe đạp.
Hấu chạy ra đón chúng tôi:
– Chú Ba và các chú bác có ý chờ các anh đó.
Hắn đón lấy túi trái cây, đồ nhậu và chai rượu trong tay tôi, khi Chiến dựng, khóa xe. Tôi hỏi Hấu khi nghe trong nhà có giọng nữ đang ca:
– Mấy chú bắt đầu lâu chưa vậy Hấu?
– Mới chào sân bài Lưu Thủy đó anh… anh vào đi, bài Lưu Thủy “Xữ Án Tô Đắc Kỷ” là bài ruột của chị Tư Én đó… Hấu ôm đồ đi nhanh vào sau bếp mà tôi thấy có thấp thoáng vài bóng người nữa, sau khi cười bằng đuôi mắt với tôi.
Đã quá trưa trời dịu nắng, cơn gió nhẹ đầu thu lướt qua cành lá hàng cây quanh nhà xào xạt, giọng ca người con gái cao vút, nhẹ nhàng, oán than thân phận dùm cho một nhân vật dù có dù không, hoà trong tiếng đàn khi khoan khi nhặt, thật làm dịu lòng người…
Tôi cùng Chiến bước vào nhà, khi nghe tiếng song loan đôi nhịp dứt bài Lưu Thủy…
Chú Ba Lành buông chiếc đờn kìm xuống ván, mấp mấp điếu thuốc rê trên môi kêu tôi:
– Vào đây Bình…

VN88

Viết một bình luận