– Hôm nay tao bận chút việc, vậy ngày mai nếu rảnh xế xế chú mầy ghé tao đi, tụi mình làm một bửa cho đã…
– Dạ… tôi khoái chí nhận lời ngay.
– Ê, Hấu thui sẳn hôm nay mầy nghỉ làm đi ngọ (*) với tao luôn đi Hấu.
– Đi ngọ ở đâu vậy chú Ba?
– Thì nhà anh Hai Đạt chứ đâu. Ngày mai chôn rồi, hôm nay là ngày chót giúp cho ảnh luôn đi, tội nghiệp bà già ảnh lúc sanh tiền cũng thích nghe, hôm nay mình chơi một bửa để bả đi cho yên lòng, hai ông già Năm Ri và Sáu Mèn giờ nầy chắc đã vào đó, chút mầy về xách cây gi-ta của mầy theo nha.
Quay sang tôi chú nói:
– Thằng Hấu chơi gi-ta cũng khá lắm.
Giờ nầy, thiệt tình tôi muốn chạy về nhà Chiến ngay, để coi thằng Nhân như thế nào, nên sẳn đó từ giả chú Ba Lành:
– Thưa Chú, vậy cháu xin phép về, mai cháu ghé.
– Ừ, nhớ nha…
Tôi bật chống chiếc Honda của tôi xuống, ngồi lên yên đạp máy chào chú Ba và Hấu lần chót, trước khi chạy đi tôi còn nghe Hấu nói theo:
– Anh Bình nhớ ngày mai tới chơi nha…
Tôi đưa tay lên vẩy vẩy cho Hấu biết là mình sẽ y hẹn.
Ra đường lớn, tôi nhìn đồng hồ tay thấy đã hơn 2 giờ trưa, nhưng trước những việc xảy ra, sự hiếu kỳ, thắc mắc đã làm tôi không cảm thấy đói. Tôi về đến nhà Chiến khoảng mươi phút sau đó… Chiến đón tôi ngay trước cửa với nét mặt vui vui:
– Mầy về sớm vậy? chú Ba Lành…
– Chú ấy bận đi công việc, chân thằng nhỏ sao rồi mậy?
– Mầy vào coi đi… Chiến nói xong đi trước…
Thằng Nhân đang ngồi ăn cơm, xung quanh nó mọi người trong nhà Chiến đều đủ mặt… Vừa thấy tôi, Má vợ Chiến nói ngay:
– Cháu Bình nè, Chú Ba nào đó, hay quá đi, chân thằng Nhân đã hết đau, nó đi được hai ba bước rồi nên mới chịu ngồi ăn cơm đó.
Chiến nói với tôi:
– Lúc nãy mới về tới nhà, thằng Nhân đang ngủ trên vai tao, chưa kịp để xuống nó bỗng khóc thét lên kêu ” đau quá”, mà mắt vẫn nhắm, đái cả lên người tao, và tao cảm giác như có gì đó đè nó xuống vai tao, cái chân bị trặc của nó thì ngay đơ còn chân kia thì đạp lia lịa… nhưng chỉ trong tíc tắc thì người nó dịu nhỉu như cũ, và chổ mắt cá chân bị sưng xẹp xuống thấy rỏ. Vào đặt lên giường thì nó ngủ khò, khoảng 1 giờ sau tỉnh dậy, nó tuột xuống giường và bước đi được mầy ạ… Thiệt tình, nếu không phải con tao, nói ra không ai có thể tin được.
Tôi bước đến nhìn xuống chổ mắt cá chân của thằng Nhân. Thằng nhỏ chắc đã hết đau nên đưa thẳng cái chân ra:
– Con hết gồi… làm mọi người ai cũng cười. Quả nhiên mắt cá chân nó đã xẹp lại bình thường tuy vẫn còn bầm. Tôi nói với Chiến:
– Chú Ba nói, bà xã mầy pha nước muối âm ấm xoa vào chổ bầm cho mau tan, chú nói nó cứ đi đứng bình thường không có gì đâu.
Bà xã Chiến nghe tôi nói, đựng dậy:
– Vậy để em đi làm ngay xoa cho nó.
Tôi vừa định đem những chuyện mắt thấy tại nhà chú Ba Lành kể cho mọi người nghe, thì Ba vợ Chiến cười lớn:
– Thôi mình ăn cơm đi, vừa ăn vừa nói… nãy giờ cả nhà cũng có ý định chờ cháu Bình về ăn luôn… Xuân ơi, dọn cơm lên đi con…
Bữa cơm gia đình Chiến hôm đó hình như mọi người ăn nhiều hơn vì quá trể hay vì vui bởi cục vàng của họ (thằng Nhân) khỏi bệnh và vì một câu chuyện gần như là huyền thoại lại xảy ra ở thời đại vệ tinh nầy. Ba vợ
Chiến chép miệng:
– Bùa Lỗ Ban, thuở nhỏ tao cũng có nghe Ông Bà mình nói, được truyền trong giới thợ mộc, và nghe nói có giúp người mà cũng có hại người nữa…
Má vợ Chiến hốt hoảng: