VN88 VN88

Truyện Ma Bùa Lỗ Ban … Thực Hư … Thiện Ác

Chú Ba bật cười lớn:
– Hà hà hà… vậy được quá… chú Ba chưa nói gì thêm thì thằng Hấu xen vào:
– Anh ấy ở nước ngoài về đó chú Ba…
– Thì đã sao… Thấy chú Ba Lành đã chuyển đề tài qua tôi, Chiến đành phải bồng thằng Nhân cùng Lực ra xe về. Trước khi Lực cho xe chạy, chú Ba Lành bỗng nghiêm sắc mặt nói với Chiến:
– Tôi giúp Cậu chữa cái chân cho thằng nhỏ là thường tình, Cậu đừng nghĩ sẽ mang ơn hay đền đáp gì cả, an tâm đưa cháu về nghỉ đi, ngày mai nó sẽ khỏi thôi.
Chú Ba Lành chấm dứt câu nói và vổ nhẹ vào vai Chiến. Tôi nói vói theo khi thấy Chiến còn ngoái cổ lại nhìn tôi:
– Chút nữa về tao sẽ ghé mầy. Tôi thấy Chiến gật đầu.

Trở vào nhà, chú Ba Lành đến bên vách lấy cây đờn Kìm xuống, so lại dây và dạo một khúc hơi Bắc. Tiếng đờn Kìm của chú thật mướt, mênh mông, trải dài như cơn gió nhẹ đang miên man qua khu vườn trồng bắp hai bên đường… Chú chợt dằn cái song loan xuống bàn chân:
– Ê, chú em mầy…
– Dạ, cháu tên Bình…
– Hì hì, vậy Bình, mầy chào tổ bản Lưu Thủy đi nha… chơi dứt bản nầy là vừa đúng giờ đó.
Đúng giờ gì chứ, tôi chưa hiểu như thế nào, thì chú Ba đã nhịp song loan làm tôi phải vô ngay… Bèo nước tương phùng, người cùng sở thích gặp nhau… khỏi nói rồi, tôi hát hăng lắm, nên nếu chú Ba không gỏ song loan dứt bài Lưu Thủy, tôi dám qua luôn bài Phú Lục…
Dứt bản Lưu Thủy, chú Ba buông đờn đứng dậy:
– Tới giờ rồi. Chú cầm chiếc đục bằng tre khô mà chú chuốt khi nãy vói tay xuống sàn ván lấy thêm chiếc vồ bằng cây sao đi ra ngoài sân, đến trước gốc cây xoài… cắm chiếc đục vào khe hở giữa hai nhánh, dùng chiếc vồ đập mạnh lên đầu chiếc đục “bốp”…
Tôi há hốc mồm nhìn chiếc đục tre dưới sức đập của chiếc vồ trong tay chú Ba, tôi nghĩ là nó sẽ gãy vụn vì cây xoài dù sao cũng cứng hơn nó nhiều. Nhưng không, nó cắm thật ngọt vào cây xoài chổ phân nhánh hơn quá nửa, và giữa trưa trời lặng gió mà tôi thấy hai nhánh của cây xoài rung lên, cành lá khua xào xạt. Thằng Hấu đứng ngoài sau tôi, buột miệng:
– Thằng nhóc chắc té đái trong quần quá…
Chú Ba đưa chiếc vồ cho nó cười:
– Đem vô nhà dùm tao đi… Nó là con nít, đái ra quần cũng có chi là lạ, mầy lớn đầu rồi mới đáng nói chứ…
Tôi thấy mặt thằng Hấu đỏ gay, bỏ đi vào nhà, ngượng nghịu:
– Chú Ba nầy….
Chú Ba Lành móc trong túi áo lấy bịch thuốc rê mở ra, trong bịch thuốc của chú có thêm một cái hộp thiếc nhỏ, chú mở hộp thiếc nầy lấy một điếu thuốc rê mà chú đã vấn sẳn khi rổi rảnh, đưa lên môi, bật quẹt đá ( loại hộp quẹt có vỏ bằng nhôm, người bình dân rất ưa dùng) mồi và rít một hơi dài, mắt nhìn vào chiếc đục tre.

Nhìn theo ánh mắt chú tôi vô cùng ngạc nhiên khi thấy chiếc đục tre hình như đã trồi lên. Lúc nãy rỏ ràng tôi thấy nó ngập xuống thân cây xoài hơn quá nửa mà sao bây giờ đã cao hơn và chú Ba Lành gật gù có vẻ hài lòng. Tôi chưa kịp hỏi, thì chú Ba Lành ném điếu thuốc đang hút dở, đến cầm lấy chiếc đục tre cũng vừa trồi lên hết khỏi thân cây xoài. Tôi nhìn xuống chổ chú Ba đóng chiếc đục tre khi nãy, vỏ cây vẫn liền trơn, không một dấu trầy. Tôi đưa tay sờ vào chổ đó, liền lặn không có lổ hổng nào mà…
– Chú mầy sẽ không thấy gì đâu… tốt, tốt lắm, thằng nhóc hết rồi… hì, hì… chút nữa về chú mầy ghé nhà nó, nói ba má nó pha nước muối âm ấm bóp cái chân nó cho mau tan máu bầm nha… bi giờ thì nó đi đứng bình thường được rồi đó…
Chú Ba nói xong, cầm chiếc đục tre đi vào sau bếp ném nó vào lò lửa đang đỏ than hồng, ngọn lửa bùng lên, chiếc đục tre cháy rụi.
– Bình, mầy ca giọng cũng rong quá hén,ở bên đó có chơi đờn ca không?
Chú Ba đã đổi đề tài khi tôi vẫn còn bán tín bán nghi với những sự kiện mà tôi vừa chính mắt thấy nên ấp úng:
– Dạ, dạ… cũng có nhưng…

VN88

Viết một bình luận