“Vậy anh thì sao?”
“Tôi là một cô nhi và tôi nghĩ suốt đời nầy chẳng ai thèm một người nghèo mạt như tôi nên…”
Anh Định chưa nói dứt câu thì có tiếng của Cô Ba Hạnh:
“Sao anh lại nghĩ như vậy chứ…”
Từ nảy giờ cô ngồi im trong góc nhà đôi mắt đỏ hoe khi nghe Định có ý như từ chối những lời ướm của cha mẹ cô, nhưng khi nghe Định giải bày lý do, cô không dằn lòng được nữa, mới lên tiếng, và sau đó lại cúi mặt nghẹn ngào khi bao cặp mắt đều nhìn về cô… Nhìn thấy cảnh tình như vậy, tao đã hiểu tại sao Tổ sư gia Hiệp Ẫn chọn tao rồi:
“Anh Định an tâm đi, tui nghĩ Tổ sư gia có lý của ổng… tui cũng là cô nhi như anh thôi, công lao nuôi dưởng của Cậu Mợ Bảy, tình thương yêu đùm bọc của chị Ba, hãy cho tui làm một việc gì đó để báo đáp, và biết đâu những gì xảy ra sau nầy lại tốt đẹp hơn những gì mình nghĩ hôm nay…” Anh Định vẫn chưa xiêu lòng: “Nhưng…” Tao gạt ngang không cho anh nói nữa: “Không nhưng gì nữa hết, à mà anh hứa dạy đờn cho tui đó, chừng nào bắt đầu đây…” Anh Định ứa nước mắt bước tới nắm lấy tay tao: “Tôi không biết nói gì để cảm tạ ơn chú, nếu chú không chê…
Anh quay sang quỳ xuống trước Cậu Mợ Bảy:
“Xin chú thím cho phép con nhận Lành làm em của mình và suốt đời nầy con nguyện có trời đất là thương em ấy như tình thâm huyết nhục ” Cậu Mợ Bảy cũng như tao thật bất ngờ, nhưng tao cảm động lắm… vậy tụi bây đã biết vì sao tao lại thứ Ba rồi chứ gì hì hì…
Cô Tư Én phụng phịu:
– Nhưng tới giờ chú Ba vẫn chưa nói cô Ba Hạnh sau nầy ra sao?
Chú Ba Lành cười cười:
– Thì họ làm đám cưới và sống rất hạnh phúc bên nhau chứ còn gì nữa mà hỏi.
Tôi buột miệng:
– Vậy những chữ bùa anh luyện thì sao?
– Sau nầy khi tao theo Tổ sư gia, ổng nói là ổng đã biết hai người có duyên nợ với nhau nên khi trả lại chiếc túi bùa hộ mạng của anh Hai Định lúc đến cứu ảnh, ổng đã giải căn hết cho ảnh rồi, nên anh có thể lập gia đình và không còn xữ dụng bùa được nữa…
Chú Ba Lành bổng đứng dậy bước đến chiếc tủ duy nhứt trong nhà lấy ra một chiếc hộp gổ mun lên nước đen bóng:
– Tao cho tụi bây coi cái nầy nè…
Mở chiếc hộp gổ, chú Ba đưa chúng tôi xem tấm ảnh màu chụp bán thân hai người trung niên, một nam một nữ. Người nam khuôn mặt rắn rỏi, cương nghị mái tóc chớm hoa râm, còn người nữ thật âu yếm tựa đầu vào vai người nam, miệng cười mĩm thật dễ mến với khuôn mặt hiền lành xinh đẹp… Chúng tôi cùng buột miệng kêu lên:
– Hình của anh Định và cô Ba Hạnh phải không chú Ba?
Chú Ba Lành gật đầu:
– Đúng vậy, tụi bây nhìn thấy họ có xứng đôi không?
Chúng tôi chưa có ai trả lời thì chú Ba Lành đã nói tiếp:
– Tấm hình nầy ảnh chỉ mới gởi về cho tao hơn tháng nay thôi…
Dù đã đoán biết gia đình của Định hiện đang ở Mỹ qua lời nói lúc đầu của chú Ba Lành, nhưng tôi cũng tò mò:
– Anh… í mà ông Định hiện đang ở Mỹ hở chú Ba, tiểu bang nào vậy?
Chiến cũng xen vào:
– Họ đi trước hay sau năm 75 vậy chú Ba?
Cô Tư Én cũng tiếp lời Chiến:
– Họ có con không vậy chú Ba?
Chú Ba Lành trước những câu hỏi của chúng tôi, chú cười hì hì, đặt chun trà vừa uống xuống ván, nhìn Hấu mà lúc nầy đang cầm tấm ảnh của Định và cô Ba Hạnh trên tay:
– Còn mầy, muốn hỏi gì thì hỏi luôn đi?