VN88 VN88

Truyện Ma Bùa Lỗ Ban … Thực Hư … Thiện Ác

Nhưng Thầy Hai Lý không để cho Tỵ nói hết câu vì thầy cũng đã thấy mọi người lục tục đi vào xưởng cưa bắt đầu cho một ngày làm việc:
– Thôi mình vừa đi vừa nói, đừng để cho mọi người chú ý…
Vừa đi được mấy bước Tỵ như sực nhớ ra:
– Thầy Hai, còn ông Tỗ Sư gia của anh Định đâu rồi, sao nảy giờ con không thấy?
Thầy Hai Lý cười, nửa đùa nửa thật:
– Tại hai đứa bây lo chạy hụt hơi, ổng đi ngang qua mặt mà tụi bây nhắm mắt nên làm sao thấy, ổng về rồi.
-Anh Định hay thiệt nha… Sửu reo lên.

Thầy Hai Lý nhìn Sửu:
– Thằng Định? nó hay gì đây?
– Khi Cậu Bảy bảo tụi con đi ra ụ ghe coi có giúp gì được không thì anh Định nói là, Tổ Sư gia đã không cho đi, thì đi cũng vô ích thôi, anh còn nói, anh cũng nóng ruột lắm, vì Tổ Sư chắc chắn sẽ không quay lại, thiệt đúng bon. Sửu chấm dứt câu nói bằng nụ cười thật hiền. Lành chợt quay sang Tỵ:
– Mình có tin gì của anh Sáu Mẹo chưa?
Sửu và Tỵ đồng thanh:
– Nãy giờ mệt quá quên nói cho mầy biết, bạn già của mầy thật phúc ba đời mới không theo Hà Bá kỳ nầy, vợ nó đang ngồi khóc trong nhà Cậu Bảy á, về lo cúng tạ tổ dùm bạn già đi em.
Thầy Hai Lý đang đi, nghe lời như vậy của Tỵ cũng phải quay lại:
– Mầy nói rỏ một chút được không, cái thằng nầy…
Tỵ gải tai:
– Thầy Hai với Tổ Sư cùng thằng Lành vừa rời khỏi nhà Cậu Bảy chút xíu thì vợ thằng Sáu Mẹo từ Cần Thơ lên báo là đêm hôm nó cùng mấy người bạn chèo xuồng qua Cồn Ổi nhậu… đến khuya mọi người say mèm nên đều ngủ lại, chỉ một mình thằng Sáu Mẹo tài lanh nhứt định đòi chèo xuồng về, ai cản cũng không được… Không biết nó chèo xuồng về như thế nào mà mấy ghe lưới gần Cầu Đúc thấy nó nổi trên mặt nước nên họ vớt lên, cũng may gần đội tuần giang nên họ dùng ca nô đưa nó vào bệnh viện cứu kịp… con chỉ nghe như thế chút nữa về đến nhà thầy cần gì thêm thì hỏi vợ nó…
Thầy Hai Lý thật vui trong lòng:
– Nó còn sống là may rồi, tao cần hỏi gì nữa chứ…
Lành nhìn thầy Hai Lý:
– Vậy có phải Tổ Sư gia đã cứu anh Sáu Mẹo không thầy Hai…
– Làm sao tao biết chứ, nhưng nếu mầy nghĩ như vậy thì như vậy đi…

Thầy Hai trả lời Lành mà bên tai thầy hình như vẫn còn văng vẳng lời ông già Hiệp Ẫn, lúc đổ hắt chun rượu ra ngoài sân “… tui hy vọng là mình không quá trể”… và cả bốn người họ, mỗi người theo đuổi một cảm nghĩ, nhưng tựu chung vẫn là nỗi vui mừng sau khi đã cất đi chiếc gánh nặng ám ảnh, theo từng sự hiểu biết của họ trong mấy ngày qua.
Phần V

VN88

Viết một bình luận