Hiệp Ẩn nói tiếp luôn khi ngoài sân trời đã hừng đông:
– Cũng đã đến giờ rồi… Mọi người hiểu ngay là ông già Hiệp Ẩn muốn nói gì nên đều có ý muốn đi theo ông ra ụ ghe…
Nhưng Hiệp Ẩn lắc đầu:
– Không cần đi nhiều người như vậy đâu…
Ông ngừng lại nhìn Định:
– Cả mầy nữa, thằng nhóc, lần nầy khỏi đi với tao, vì lở có chuyện tao thiệt khó ăn nói với con bé đó… ông buông lững lời, trong lúc Hạnh xấu hổ cúi gầm mặt xuống, với một niềm vui đang rộn rã trong lòng…
Hiệp Ẩn quay sang thầy Hai Lý:
– Thầy có hứng thú không?, thầy và thằng nhỏ nầy đi với tui đủ rồi… ông nói và chỉ tay về Lành…
Định ngập ngừng:
– Tổ sư gia… con, con…
Ông Bảy Thọ biết Định muốn đi theo và ông cũng vậy:
– Thưa Tổ sư, tui thiệt muốn đi theo coi như thế nào…
Ông già Hiệp Ẩn trầm giọng:
– Tui nghĩ, những chuyện tới đây, ông chủ nhà không thấy thì tốt hơn để không có một ám ảnh nào về sau… và cũng đừng nghĩ sẽ mang ơn tui, vì chuyện tui làm chỉ là hợp với tự nhiên thôi… Mọi việc trên đời đều có 2 mặt tốt xấu, thì Bùa Lỗ Ban cũng không ngoại lệ…
Và ông lại thở dài:
– Nên quan trọng nhất là cái TÂM của người xữ dụng nó… rồi nhìn thầy Hai Lý, ông tiếp luôn:
– Thôi mình đi đi kẻo trể… và quay sang Lành:
– Ê nhỏ, mầy nhớ hỏi chủ nhà mang theo cho tao 1 cái chảo, 1 lít dầu phọng, 1 ông lò và một ít củi… tao và thầy Hai ra đó trước nha…
Trời cũng đã hừng đông, chợ Xoài Hột thật đông đúc người mua kẻ bán, xe ngựa, xe lôi tấp nập ngược xuôi chất hàng lên để kịp đưa ra lộ trong chuyển lên xe hàng đưa về Saigon, nên cũng không ai để ý đến ông già Hiệp Ẩn cũng như thầy Hai Lý đang trên đường đi về ụ ghe. Bước chậm lại để thầy Hai Lý tiến lên đi ngang mình, ông già Hiệp Ẩn cười cười:
– Thầy Hai cũng biết bùa Lỗ Ban?
– Dạ không đâu thưa Tổ Sư, chỉ là ngày xưa lúc học thuốc, thầy tui có dạy cho biết những cách thức thông thường để tạm thời cứu mạng cho người bị hại… và Thầy Hai cũng cười:
– Và đây là lần thứ nhứt, tui mới áp dụng đó…
– Người ếm bùa chiếc ghe kia, tâm địa thật không hiền, vẫn biết bị bắt buộc phải làm, nhưng cũng không cần phải tận tuyệt như vậy…
– Thưa Tổ Sư, tại sao lại là bắt buộc phải làm chuyện ác đức như vậy chứ?
– Vì hắn học bùa mà muốn mau thành để xữ dụng, nên khi dùng phải trả giá tức phải ếm người ta, nếu không chính bản thân hắn phải chịu hậu quả, vì lủ quỉ đó có bao giờ chịu làm việc không công chứ…
Thấy thầy Hai Lý tròn mắt nhìn mình, ông già Hiệp Ẩn lắc lắc đầu:
– Thầy cũng biết mà, xữ dụng bùa chú tức là sai những thành phần khuất mặt làm chuyện mình muốn, mà thành phần nầy có đẳng cấp của nó, nên tùy theo tâm tánh và thời gian tu luyện mà người luyện bùa có thể vẻ chữ bùa sai khiến được đẳng cấp nào…
– Vậy chiếc ghe miền Tây…
Không để thầy Hai Lý nói hết câu, ông già Hiệp Ẩn đã hiểu thầy muốn nói gì rồi:
– Hắn cũng dày công luyện đó, nhưng lòng dạ không lương thiện, đố kỵ, vị kỷ… nên thành đạt không đáng là bao… thật là đáng tiếc cho hắn…
– Vậy…?
– Thầy Hai cũng biết rồi, làm việc gì đều có cái giá phải trả mà…
Ông già Hiệp Ẩn bỏ lững câu nói vì hai người đã đến ụ ghe và không biết tự bao giờ Lành đã quảy hai cái thúng nhỏ, trong có đựng tất cả những vật dụng mà Hiệp Ẩn đã dặn đi đàng sau. Họ trèo lên chiếc ghe miền Tây thì mặt trời đỏ hồng vừa nhô lên rặng cây bên bờ kia của con kinh Thầy Tùng. Ông già Hiệp Ẩn nhìn Lành: