Ông Bảy Thọ và thầy Hai Lý cúi đầu cũng phải, vì ông già tóc đã bạc gần hết, chắc phải ngoài bảy mươi, nhưng phong thái thật nhanh nhẹn, mặc đồ bà ba đen, đi giày bata trắng, đầu bới củ tỏi với chiếc khăn nâu cột qua trán, đặc biệt chòm râu của ông vẫn đen nhánh không bạc chút nào… Vừa bước vô nhà, ông già đã nói ngay:
– Mấy ngày nay ông chủ lo dữ hén… cái thằng nhóc nầy thiệt tình không sợ chết mà…
Nghe những lời nầy của ông gìa, ông bà Bảy Thọ nghĩ chắc chắn cứu tinh của mình đã đến nhưng ông chưa kịp nói gì, thì thầy Hai Lý đã kéo chiếc ghế mời ông già:
– Mời thầy, hình như thầy đã biết hết mọi việc…
Ông già nhìn thầy Hai Lý không trả lời ông, rồi nhìn về cửa buồng thông vô chổ Định đang nằm:
– Cái thằng nầy không biết trời cao đất rộng là gì, may nhờ có thầy giúp cho nó mấy ngày qua, không thôi nó đã toi mạng rồi… một lần cho nó biết sợ..
Quay sang ông Bảy Thọ, ông già cười:
– Tại thằng nhóc không nên thân báo hại ông bà mấy ngày nay phải bận tâm lo lắng cho nó… ông bà đừng phiền nha…
Ông Bảy Thọ ấp úng:
– Gia đình tui mang ơn cậu ấy còn không hết, dám đâu phiền chứ, nhưng cậu ấy…
Ông Bảy Thọ chưa nói dứt câu thì ông già đã xua tay:
– Ông chủ an tâm đi… cho tui thắp nhang ngoài bàn thiên ông chủ chút nha…
– Dạ…
Ông già bước đến xá mấy xá trước bàn thờ Phật trong nhà ông Bảy Thọ rồi đốt một cây nhang bước ra cắm vào bát nhang bàn thiên bên hiên nhà… Sau đó ông rút chiếc móc tai bằng đồng (*) dắt trên củ tỏi cắm ngập vào bát nhang, nạt lớn:
– Mau…!
Mọi người theo dỏi hành động của ông trố mắt nhìn không biết ông làm vậy có dụng ý gì, nhưng ông già thản nhiên quay lại xoa tay cười:
– Xong rồi…
Trong nhất thời, những người hiện diện không biết ông già nói “xong rồi ” là ám chỉ điều gì, thì nghe tiếng cô Ba Hạnh:
– Ba ơi, anh Định…
Họ quay vào, cô Ba Hạnh khựng lại ngay cửa buồng khi nhìn thấy ông già, thầy Hai Lý lên tiếng:
– Con Ba, nó lại có chuyện hả…?
Cô Ba Hạnh, mắt không rời ông già, ấp úng:
– Dạ không, ảnh… ảnh…
Ông già nhìn cô cười hề hề:
– Con bé nầy khá đấy, thảo nào thằng nhóc không liều mạng chứ… Rồi ông ta hỏi Hạnh:
– Nó thế nào rồi…
Hạnh cúi đầu tránh đôi mắt của ông già, hai tai cô nóng bừng khi nghe lời vừa rồi của ông già:
– Dạ, ảnh…
Nhưng cô chưa nói được gì thêm, thì Định hình như không có vẽ gì là đau ốm bước ra ngoài, đến ngay trước mặt ông già quỳ thụp xuống:
– Cám ơn Tổ sư gia đã cứu mạng con…
Ông già tắt mất nụ cười trên môi, nghiêm nét mặt nhìn Định:
– Thằng nhóc, mầy thiệt tình mà, đã biết sức mình không kham nổi sao vẫn liều chứ, nếu tao không về kịp thì sao…?
* chiếc móc tai làm bằng đồng dài khoảng 4 inches, người bình dân miền Nam rất ưa dùng, phụ nữ lớn tuổi thường cắm trên búi tóc.
Định ôm lấy hai chân của ông già:
-Con biết Tổ sư gia đâu nỡ bỏ con chứ, vì con chỉ làm những gì mà tổ sư gia đã dạy cho con mà…
Ông già lắc lắc đầu: