Tỵ vừa khuất sau cánh cửa buồng, thầy Hai Lý ngồi xuống ghế, móc gói thuốc Bastos xanh (*) lấy ra một điếu châm lửa rít một hơi, nhìn ông Bảy Thọ mà lúc nầy cả hai ông bà đều đang nhìn thầy:
-Đâu phải như anh nói, anh kéo chiếc ghe lên, không đi buôn nữa là xong đâu, vì nếu dễ dàng như vậy thì chuyện gì phải lo chứ. Theo tui biết thì người bị ếm bùa Lỗ Ban mà không giải dù có đi tới đâu trước sau gì vẫn bị hại, tui nghĩ trong thời gian nầy, anh nên bảo tất cả những bạn ghe của chiếc Miền Tây đừng đi đâu cả, ở yên đây, chờ vài ngày coi như thế nào…
Bà Bảy Thọ hỉ mũi, sụt sịt khóc:
– Gia đình tui đối với anh Mười như bát nước đầy, sao ảnh lại bày chi cái trò ác nhơn vậy…
– Hồi sáng, trước khi vô anh, tui đã sai thằng Tín đến nhà hắn nói nhờ hắn sửa nhà, kỳ thật là tui muốn thăm dò coi hiện hắn đang làm gì, thì như anh chị thấy đó, hắn nói bịnh không tiếp ai hết, tui chắc chắn hắn đang tập trung để đối phó với bất cứ ai đến giải bùa hắn ếm trên chiếc ghe miền Tây…
Ông Bảy Thọ chán nản:
– Anh nói, thằng Định không bằng hắn nên đã ra nông nổi, vậy thì mình chờ gì đây?
Thầy Hai Lý ném cái mẩu thuốc lá ra sân, trời đang sâm sẩm tối:
– Chờ gì tui cũng không biết, nhưng trước giờ khi gặp điều nan giải quẻ Tiên Thiên của tui bói không bao giờ sai, nên tui tin thằng Định không phải vô cớ mà đưa chiếc túi vải, tui nghĩ chắc chắn là bùa hộ mạng của nó, cho thằng Lành và biểu đốt… tui đang lo cho thằng Sáu Mẹo, vì đi giao hàng trong lúc nầy là…
– Là sao hả thầy Hai…? ông bà Bảy đồng thanh.
– Là đúng vào lời ếm…
* loại thuốc lá người bình dân thích hút. (cũng là nghe nói thui nha, đúng sai hủng bít à )
Ông Bảy Thọ chỉ kêu lên được một tiếng “trời” rồi cúi đầu ngao ngán, trong lúc bà Bảy quẹt nước mắt, bà không còn nói được lời gì khi những sự kiện ngoài sự hiểu biết của bà cứ dồn dập xảy đến. Thầy Hai Lý chép miệng nói với họ mà mắt vẫn nhìn ra sân, màn đêm đã phủ trùm vạn vật:
– Nhưng thôi, chúng ta có lo quá cũng không làm được gì, vì đó cũng là suy đoán theo sự hiểu biết của tui…
Thầy ngưng lại bưng tách nước trà uống một hớp:
– Hơn nữa, mọi người đều có phước có phần do ơn trên sắp đặt, chuyện gì đến thì nó phải đến thôi, chúng ta cứ chờ coi…
Hai ngày đã trôi qua…
Những sinh hoạt thường nhật trong nhà ông Bảy Thọ không có gì thay đổi, nhưng đâu đó đã có những lời dị nghị về hạnh kiểm của cô Ba Hạnh trong số người ra vào làm việc nơi nhà ông cũng như tại xưởng cưa, khi thấy sự săn sóc quá đặc biệt của cô dành cho Định… Ông Bà tuy có nghe, nhưng còn lòng dạ nào để cải chính, riêng cô Ba Hạnh không hiểu sao, khi nghe Lành thuật lại lời dị nghị của thiên hạ, cô lại ước ao nó là sự thật khi cô nắm bàn tay anh và ánh mắt thật nồng nàn nhìn anh dù anh đang thiêm thiếp trên giường…
Tờ mờ sáng ngày thứ ba, khi mọi người tạm vơi nỗi lo âu khi thấy sắc mặt Định bớt tái, có chút phản ứng với những muổng cháo Hạnh hoặc Lành đút cho anh, thì thầy Hai Lý ngủ bên ngoài nghe tiếng Lành gọi lớn bên trong:
– Thầy Hai ơi, thầy Hai… anh Định… ảnh…
Thầy Hai Lý, ông bà Bảy, chạy vào… thấy Định nằm dưới đất, Lành đang cố sức bồng anh lên, nhưng có vẽ như anh quá nặng Lành không thể nào nhấc lên được. Sức trai tráng như Lành mà nhấc Định lên không nổi quả là một chuyện lạ. Vừa thấy thầy Hai Lý, Lành nói ngay:
– Thầy Hai, sao mình mẩy anh Định nóng hổi, cứng đơ, nặng ỳ như khối đá… con dở lên hổng nổi…
Thầy Hai Lý ngồi xuống bên Định, nói với Lành:
– Buông tay nó ra cho tao coi… và thầy chụp ngay vào mạch cổ tay của Định… thầy Hai Lý bỗng tái mặt, bàn tay bắt mạch của thầy run run, ông Bảy Thọ nhìn thầy hỏi thật nhỏ:
– Sao nó lại như thế nữa hả thầy Hai?
Thầy Hai Lý không nhìn ông Bảy Thọ vì thầy đang để ý đến những đường gân máu đang nổi rỏ trên trán và hai bên thái dương của Định, cùng lúc máu tươi ứa ra từ thất khiếu của anh, thầy nghẹn ngào:
– Nó chết rồi…
– Chết, không, không… Hạnh lao vào chụp cánh tay kia của Định khóc nức nở:
– Anh Định, anh không thể chết đâu… thầy Hai sao lại như vậy chứ, hồi hôm anh ấy khoẻ lại rồi mà…
Thầy Hai Lý nhìn cô lắc đầu, định nói gì đó, nhưng bỗng thầy nghiêm nét mặt:
– Ủa, lạ thiệt, lạ thiệt…
– Sao hở thầy Hai… ông Bảy Thọ cố nén xúc động.