– Nhìn anh biết liền… hắn cười tiếp:
– Bây giờ, con trai nhà giàu không ai đi loại Cub 50 nầy nữa…
– Nhưng anh có giàu đâu…
– Ừ, nhưng em không biết nói sao nữa… và em thấy hình như anh không tin những gì em nói lúc nãy phải không?
– Sao em lại nói vậy?
– Cảm giác thôi… vì em cũng như anh, không bao giờ nghĩ là chú Ba chữa lành được cái chân em… nhưng khi chân em lành hoàn toàn chỉ trong vòng một ngày em không tin cũng không được… Hấu chợt thấp giọng:
– Nghe người ta nói chú ấy có bùa Lỗ Ban đó anh.
– Bùa Lỗ Ban? Tôi lập lại.
– Ừ, nhưng mà… hắn bỗng đổi giọng:
– Qua bưu điện xã Đông Thạnh, rẽ vào con đường đất đỏ kế bên khoảng 5, 6 trăm thước là tới nhà chú Ba…
Và có lẻ để tôi không hỏi gì thêm, Hấu rồ ga phóng nhanh hơn… Tôi ngoái lại phía sau thấy Lực cũng tăng ga để giữ nguyên khoảng cách. Hấu chậm lại khi rẻ vào con đường đất đỏ bị cơn mưa ngày hôm qua chưa khô nên khá trơn, hắn nói:
– Em nghĩ giờ nầy chắc chú Ba về rồi.
– Sao em biết? Tôi lấp lững hỏi Hấu, khi ba tiếng “bùa Lổ Ban” tôi nghe Hấu nói lúc nãy đang khơi dậy trong tôi biết bao nhiêu hiếu kỳ, để ký ức đưa tôi về với những lõm bõm do người đời thêu dệt mà tôi nghe được về nó lúc còn ở quê tôi.
– Em thấy hai lằn bánh xe và dấu móng ngựa in trên đường còn mới nên chắc chú Ba đánh xe về rồi.
– Chú Ba làm nghề đánh xe ngựa hã? Tôi ngạc nhiên hỏi Hấu vì thời đại bi giờ mà vẫn còn xe ngựa lưu thông hay sao.
Hấu cười như hiểu ý tôi:
– Xe ngựa của chú Ba đắt khách lắm đó, chú chuyên chở rau quả tươi cho bạn hàng từ tận trong rẩy xa, nơi mà xe hơi không vào được, đưa ra các chợ, mà hầu hết là mối quen không hà.
– Ồ, vậy sao, mà gia đình chú có đông người không?
Thằng Hấu chưa trả lời tôi thì đã quẹo xe vào một căn nhà. Nói là nhà cho oai vì nó thật đúng như lời miêu tả của nhà văn Bình Nguyên Lộc về cơ ngơi của những người dân quê tay lấm chân bùn: nhà tranh vách đất trống trước dột sau… Trước nhà có một cây xoài gốc thật to, lên cao khoảng ngang bụng thì phân làm hai nhánh, và hai nhánh nầy lên cao thì ngã la đà như hai chiếc lọng để che trên mái nhà thay vì lên đường thẳng như những cây xoài thường thấy. Một người đàn ông đang trút cỏ tươi từ trong bao ra máng cho con ngựa nhốt trong chuồng bên hông nhà.
– Chú Ba…
Hấu gọi lớn khi còn chưa tắt máy xe. Người đàn ông xoay người lại nhìn lên, hơi thoáng ngạc nhiên khi thấy Hấu và thêm mấy người lạ, vội lau hai tay bên hông, đi ra. Tôi, Chiến và Lực đều cúi đầu, còn nghe Hấu nói nhỏ “Chú Ba có một mình hà”:
– Chú là Chú Ba… chào Chú…
– Hấu, mấy Cậu nầy là… Hấu mau mắn:
– Chú Ba, mấy anh nầy… Trong lúc Hấu vắn tắc giới thiệu cũng như ý định của chúng tôi cho chú Ba Lành nghe,(phải, người đàn ông đó là chú Ba Lành ) tôi có dịp nhìn kỷ hơn con người của chú. Chú có vẻ đã ngoài 50, mặc quần đùi đen gần tới gối, chiếc áo cánh sát nách bằng vải trắng đã ngã vàng với hai cái túi lớn đong đưa không biết đựng gì bên trong, tôi đoán chắc là thuốc rê, để lộ đôi tay gân guốc với bắp thịt nổi vòng đen sạm. Khuôn mặt thật hoà nhã dễ tạo cãm tình với chòm râu chớm bạc và đặc biệt là chú Ba Lành vẫn còn bới củ tỏi.