– Chú Lành, đưa chị coi…
Nhưng thầy Hai Lý ngăn cô lại:
– Đừng, con Ba, bây đừng đụng vào chiếc túi đó… Lành, mầy lấy một cái tô kiểu, đổ vào đó chút rượu, đốt ngay chiếc túi đi… hy vọng thằng Định sẽ được cứu…
Hạnh vừa dừng lại thì Mén đã cầm một chiếc tô kiểu chạy lên đưa cho Lành:
– Chai rượu đế bên góc bàn nước kìa chú Lành…
Lành chưa kịp nhìn thấy chai rượu thì Tỵ đứng gần đó đã cầm lại rót vào chiếc tô Mén vừa đem ra… Người trong nhà của ông Bảy Thọ, đều có linh cảm người thanh niên xa lạ tên Định bị “trúng gió” nầy phải rất quan trọng với gia đình ông Bảy, khi họ thấy sự lo lắng của ông bà, nhất là cô Ba Hạnh, đã khóc sướt mướt trước bệnh tình của hắn ta, nên họ luôn túc trực và làm ngay những gì mà thầy Hai Lý cũng như ông Bảy Thọ cần.
Lành xé một miếng giấy nhỏ, bật hột quẹt mồi lửa và thả vào chiếc tô đã được Tỵ rót khoảng 2 chun rượu. Ngọn lửa bùng lên màu xanh nhạt, Lành thòng sợi chỉ điều bỏ chiếc túi vải hình tam giác vào, mọi cặp mắt đều chăm chú nhìn anh… Chiếc túi vừa chạm lửa, đã nổ một tiếng “tách” bốc lên sợi khói trắng như khói của cây nhang vừa đốt và ngọn lửa trong tô bốc cao lên hơn gang tay. Sợi khói bay lên chừng giữa nhà thì tan mất đồng thời ngọn lửa trong tô cũng tắt ngấm dù mùi rượu vẫn còn nồng, chiếc túi vải từ màu đỏ thẩm đã chuyển thành màu đen, cả sợi chỉ điều, nhưng còn nguyên vẹn không có dấu vết gì như vừa bị đốt. Lành cầm nó trên tay:
– Thầy Hai, Cậu Bảy à… sao nó nguội ngắt hà, lửa mà không cháy, sao kỳ vậy…?
Sửu và Tỵ và Hạnh xô tới:
– Thiệt không?… Thiệt vậy hở chú Lành?
Sửu, Tỵ đưa tay rờ thử và nhìn ông Bảy Thọ gật đầu, trong lúc Hạnh cũng muốn thử lắm, nhưng nhớ lời thầy Hai Lý lúc nảy nên cô không dám. Thầy Hai Lý hình như không để ý đến chuyện Lành vừa nói, vì thầy đang chú tâm xem mạch cho Định. Khi Lành đeo lại chiếc túi vải vào cổ mình, mọi người mới thấy thầy Hai Lý thở phào nhẹ nhõm, đặt tay Định xuống giường, thân người Định hình như không còn gồng cứng, răng cũng không cắn chặt như lúc nảy:
– Nó tạm ổn rồi, mạch tuy còn yếu nhưng đã có lại… Lành, chiếc túi đó mầy muốn đeo thì đeo, còn không muốn thì bỏ vô lò than đốt, chứ đừng liệng bậy bạ nha.
– Nhưng, lúc nảy lửa đốt nó không cháy mà thầy Hai.
– Ừ, nhưng bây giờ đốt thì nó cháy ngay…
– Dạ, nhưng thôi, con giữ để trả lại cho anh Định.
– Cũng được… Thầy quay sang ông Bảy:
– Mình ra ngoài nói chuyện đi, để nó nghỉ… thằng Lành với con Ba, coi nấu cháo lỏng đổ cho nó đi… bây giờ được rồi đó… để nó có sức…
Hạnh nhìn thầy Hai Lý:
– Vậy chừng nào anh ấy mới tỉnh hả thầy Hai?
Thầy Hai Lý nhìn Định:
– Phải coi phần số nó như thế nào đã.
Hạnh tái mặt:
– Vậy không phải thầy nói ảnh đã được cứu sao?