Bà Bảy nhìn Hạnh, hai người chưa kịp nói gì thêm thì Lành đã xuất hiện ngay cữa…
– Thằng Lành, nó kìa ông… Bà buột miệng, trong lúc ánh mắt Hạnh sáng lên…
cô hỏi Lành:
– Chú Lành, còn anh Định đâu?
– Anh ấy nói có chuyện cần làm, biểu em về đừng cho chị ra xưởng cưa, chị còn đây, may quá…
Hạnh tròn xoe mắt:
– Không cho chị ra xưởng cưa, sao vậy? anh ấy có chuyện gì cần làm chứ?
Có lẻ vì bận lo ca hát suốt ngày hay lo lắng điều gì mà Hạnh hình như quên lý do chánh Định có mặt nơi đây, nên cô giật mình khi nghe ông Bảy gọi:
– Hạnh, bây từ từ để hỏi nó chứ… Lành, thằng Định đã đi đâu rồi hả?
– Dạ, khi Cậu Bảy tiển người của gánh hát Hương Quê xuống ghe, thì anh Định hỏi con có thể lên chiếc ghe Miền Tây đang nằm trong ụ chơi được không, con hứa sáng sẽ đưa ảnh lên, vì bây giờ trong đó tối mò lên làm gì… thì ảnh nói có chuyện cần làm, biểu con vào trong nhà đừng cho chị Ba ra xưởng cưa…
– Nó không nói cho mầy biết là chuyện gì à? Bà Bảy hỏi Lành.
Lành lắc đầu:
– Dạ không.
Giọng Hạnh run run:
– Rồi chú thấy ảnh đi đâu không?
Lành gải gải tóc:
– Em cũng không biết tại sao, ảnh biểu em về nhà thì em không cải được nên không biết ảnh đã đi đâu nữa… nhưng ảnh nói…
– Nói gì thì mầy nói ngay đi… còn ở đó… ông Bảy gắt.
– Nó nói gì?… Ảnh nói gì?… Bà Bảy và Hạnh dồn dập.
– Ảnh nói, rạng ngày sẽ biết… giọng Lành thấp xuống, nhìn Hạnh:
– Em xin ảnh dạy đờn cho em, ảnh nói, xong việc nếu ảnh còn sống sẽ dạy… em cũng không biết chuyện gì mà quan trọng dữ vậy…
Hạnh ứa nước mắt nhìn ông bà Bảy, nôn nóng:
– Chắc ảnh lên chiếc ghe miền Tây rồi đó Ba, hay mình ra ngoài đó coi thế nào?
– Anh ấy dặn em nói mọi người rạng sáng hãy ra, em nghĩ…
Vì mãi mê câu chuyện mà mọi người trong nhà ông Bảy Thọ không để ý tiếng gà gáy sáng đã vang vang, tiếng xì xào của bạn hàng nhóm chợ đã dồn dập… Hạnh nhìn ra ngoài:
– Trời cũng sắp sáng rồi Ba, mình đi đi…
Không đợi ông Bảy Thọ đồng ý, cô lấy chiếc nón lá đội lên đầu đi ngay ra cữa. Lành chạy theo cô:
– Nhưng anh Định lên chiếc ghe miền Tây để làm gì, chị Ba? bộ trên chiếc ghe đó có chuyện gì hả?
– Rồi chú sẽ biết… vái trời đừng có chuyện gì…
Ông Bảy cũng đứng dậy:
– Bà ở nhà đi, tui theo tụi nó coi như thế nào…
Ông Bảy Thọ đi ra tới con đường lộ đá đỏ thì trời đã mờ mờ sáng, nhìn phía trước không thấy bóng dáng của Hạnh và Lành đâu, ông lắc lắc đầu cảm thông cho sự vội vã của họ. Ngang qua chợ Xoài Hột, ông cũng chỉ gật đầu đáp lễ sự chào hỏi của những bạn hàng quen thuộc thay vì đứng lại hỏi thăm họ như thường lệ, vì ông cũng muốn mau đi đến ụ ghe để xem như thế nào. Vừa xuống cầu Thầy Tùng, ông gặp ngay thằng Lỳ: