– Hèn gì…
Và sau đó người đờn, người ca đã luân phiên nhau trổ tài cống hiến cho khán giả những bài bản thật đặc sắc. Tiếng đờn,tiếng ca, tiếng vổ tay náo nhiệt cả một vùng… Trong lúc đó thì bên ngoài chổ khán giả ngồi, Định hỏi Lành:
– Sao không thấy chú tham gia với người ta vậy?
Lành cười:
– Em thích lắm chứ, nhưng mới biết vài bài thôi, không dám vào…
– Thì biết bao nhiêu chơi bấy nhiêu, sợ gì chứ…
– Em đờn dở ẹt, còn ca giọng không giống ai, vào người ta cười chết…
– Chú Bảy đờn hay quá, không dạy cho chú à…
– Có chứ, nhưng em ngu quá, học rồi quên rồi…
Định chưa kịp hỏi Lành gì nữa, thì trên micro Hoành giới thiệu cô Ba Hạnh với bài Văn Thiên Tường “Tình Mẫu Tử”…
Thằng Lỳ, ngồi kế bên vổ đùi nói với Lành:
– Bản nầy là bản ruột của cô Ba mà, coi con Thơm làm sao đây…
Định và Lành nhìn Lỳ mĩm cười, trong lúc Lỳ thật vô tư:
– Anh hai tui đờn bản nầy cũng hết xảy luôn, nhất là đờn cho cô Ba ca thì phải biết hi hi hi…
Nhìn lên, Định thấy Hoành trao micro cho Hạnh và nhận cây guitar từ tay Tỵ…
Hạnh ngân chữ “xang” thật dài chấm dứt bài Văn Thiên Tường (VTT) trong tiếng đờn vuốt theo nhỏ dần cho 2 nhịp ngoại cuối, khiến người nghe có cảm giác tấm lòng người mẹ dành cho con trải dài vô tận, nếu không có tiếng vổ tay tán thưởng từng hồi… Hạnh cúi chào khán giả bước xuống sau khi trao micro lại cho Hồng Thơm:
– Cháu nghe cô Ba Hạnh hát bài VTT hay quá đi, nên cháu xin hát tiếp bài Vỏ Tắc Biệt (VTB) cho đủ cặp… xin mời quý vị nghe bài VTB “Trống trận Đống Đa”…
Nhưng trong lúc khán giả vổ tay, thì dàn đờn nhìn nhau… Hoành buông cây guitar xuống:
– Bài nầy cháu không biết…
Ông Bảy Thọ cũng buông cây đờn kìm:
– Tao cũng không biết luôn…
Mười Tung quay sang Năm Chắc:
– Bài VTB, lần đầu tiên mới nghe đó nha… thôi anh Năm đờn độc chiếc cho nó ca… tụi nầy ngồi nghe vậy.
Năm Chắc hứng chí:
– Mầy guitar đi Đúng…
Cò Đúng cầm cây guitar lên, chưa kịp nhận cái song loan từ ông Bảy Thọ, thì:
– Khoan chú Bảy, để cháu đờn Kìm cho…
Mọi người đều nhìn về người vừa nói, thấy Định đứng lên đi về phía ông Bảy Thọ…
* đèn măng sông… là đèn đốt bằng dầu hôi, có bơm hơi khá sáng, nhà giàu dưới quê ưa dùng.( cũng chỉ nghe nói thôi, nên đúng sai không biết hihiihi )
Ông Bảy Thọ gật gù nhìn Định:
– Nhìn chú em mầy, tao biết là dân trong nghề rồi… bây giờ mới chịu ra mặt hén…
và ông đứng dậy sau khi trao cho Định cây đàn Kìm và song loan.
– Dạ, cháu xin phép…