Định cười:
– Cám ơn bác và cô, nhưng hôm nay tôi lở hứa chở hàng cho người ta rồi, hôm khác đi, chúng ta còn nhiều cơ hội mà…
Hạnh đành mở bóp lấy một xấp tiền trao cho Định:
– Để Hạnh đưa tiền xe cho anh nha.
– Lúc nầy chưa cần đâu, cô cất lại đi, khi nào cần tôi sẽ nói với cô…
Định nói xong cúi đầu chào bà Bảy và Hạnh đi ra ngoài đẩy chiếc xích lô phóng lên đạp thẳng. Hạnh và bà Bảy nhìn theo anh rẻ sang đường Hai Bà Trưng, mồ hôi sau lưng áo anh vẫn chưa khô hẳn:
– Mầy thấy sao hở Hạnh, tao thấy nó còn trẻ quá có giải được bùa của Mười Tung không, rủi có gì…
– Con cũng không biết, nhưng sao con thấy thật tin tưởng vào ảnh khi mới gặp lần đầu, con…
Cô bỏ lững câu nói vì ánh mắt bà Bảy đang nhìn cô:
– Tao thấy hình như mầy…
Hạnh ôm lấy bà Bảy:
– Má nầy… con…
– Con gì chứ… tao đẻ ra mầy mà… mầy nghĩ gì tao không biết sao, ừ, mà cái thằng tánh tình cũng được chứ…
Hạnh kéo tay mẹ đi vào nhà và lảng sang chuyện khác:
– Má nè, má còn nhớ con Thúy bạn của con, bán vải trong chợ An Đông không?
Bà Bảy và Hạnh xuống xe đò tại ngả tư chợ Bưng thì trời cũng đã xế trưa, hai người băng qua lộ đến bến xe lôi (*) để về cho nhanh thay vì đi xe ngựa như bình thường. Hạnh đang tìm xe quen thì có tiếng gọi:
– Bác Bảy, cô Ba ơi, lên xe về luôn đi, chạy liền nè…
Nhìn về đó, Hạnh thấy thằng Lỳ, con của Mười Tung, em kế Hoành, đang ngồi trên yên xe lôi đã nổ máy vẩy tay gọi, phía sau cái tàu mo * đã có ba người phụ nữ ngồi sẳn, nên cười cùng bà Bảy tiến lại chào họ và leo lên ngồi, bà Bảy hắng giọng:
– Chạy liền thiệt không đó mậy, nắng quá đi…
Lỳ cười toe toét:
– Bác Bảy an chí con chạy ngay mà… may quá, bác Bảy và cô Ba đi Saigon về còn kịp đó nha… Lỳ vừa nói vừa rồ ga, chiếc xe lôi nặng nề bò ra con đường đất đỏ bụi mù…
Hạnh thắc mắc:
– Chú Lỳ vừa nói còn kịp, mà còn kịp cái gì chứ?
– Cô dìa tới nhà thì biết ngay mà. Lỳ gân cổ trả lời Hạnh trong tiếng nổ chát tai của động cơ chiếc xe lôi.
Hạnh nhìn sang bà Bảy, hơi chột dạ vì không biết có chuyện gì xảy ra thì người phụ nữ ngồi kế bên Hạnh xen vào:
– Cái thằng nầy, thì nói huỵch tẹt ra cho rồi, còn dấu nữa, có gánh hát cải lương HƯƠNG QUÊ về hát trong chợ Xoài Hột của mình hai ngày nay rồi đó cô Ba.
Hạnh thở ra nhẹ nhõm:
– Ồ vậy à, không biết lần nầy họ có tuồng nào hay không?
– Nghe nói tuồng hay lắm, nhưng tối nay tôi mới đi coi được…