Hai ngày sau đó, cửa tiệm thuốc Bắc Vạn Sanh Đường vẫn đóng im lìm nên dù bán tín bán nghi với sự cả quyết của Hạnh là hình như Định cũng biết chút gì đó hôm đánh nhau với bọn cướp cạn, bà Bảy phải đồng ý để Hạnh đi tìm Định cầu may. Bà Bảy tuy không an tâm nhưng phải để Hạnh đi một mình vì hôm nay bà bận đi thăm Bác Tư của Hạnh, bị bịnh, và ngày mai bà quyết định về Mỷ Tho vì sợ ông Bảy trông. Long, thuận đường đến trường nên đã chở bà Bảy đi từ sáng sớm, Hạnh sau khi đi chợ lo cho bửa cơm chiều cũng đã hơn 10 giờ, cô khoá cửa nhà, ra đường Hai Bà Trưng đón xe xích lô đạp đi vô Chợ Lớn tìm Định. Ngang tiệm thuốc Vạn Sanh Đường vẫn còn đóng cửa, cô nói người phu xích lô quẹo vô chợ Kim Biên. Đến chổ đầu hẽm, nơi Định thường ngồi neo xe đợi khách, cô thấy cũng có vài chiếc xích lô đậu, nhưng những phu xe toàn là người lạ, không thấy bóng dáng Định đâu. Cô bảo ngừng xe, bước xuống đến bên một người phu hơi lớn tuổi, đang ngồi hút thuốc trên xe của anh ta:
– Chú ơi, sáng giờ chú có thấy anh Định ra đây không chú?
Người phu xích lô gở điếu thuốc khỏi môi, nhướng mắt nhìn Hạnh:
– Không, sáng giờ chả thấy nó đâu… mà cô là gì của nó? Tìm nó có chuyện gì không?
– Dạ, cháu… nhưng Hạnh cũng không biết phải nói sao, nên ấp úng… cháu…
Người phu xe bật cười:
– Cô cần nhắn gì cho nó cứ nói đi, gặp nó tui nói lại cho…
Hạnh chưa kịp trả lời, thì có tiếng của anh phu xích lô trẻ hơn gần đó:
– Ủa, cô nầy là cô bị giựt bóp hôm nọ mà… và anh ta nhảy xuống xe đi đến bên Hạnh:
– Ngày hôm sau, thì anh Định có ra, nhưng những ngày tiếp theo cũng như hôm nay thì không thấy anh ấy đâu… bộ có chuyện gì nữa sao cô, mà cô phải tìm anh ấy vậy?
Hạnh nhìn anh ta, lắc đầu:
– Không có chuyện gì đâu anh, chẳng qua…
Cô lại bỏ lững câu nói, vì không biết phải nói thế nào cho hợp…
– Thôi cám ơn chú và anh nha… cô lắc lắc đầu và bước lên xe của mình…
– Nhờ anh đưa tôi ra chợ An Đông đi…
Chiếc xe chở Hạnh đã lăn bánh mà Hạnh còn nghe tiếng của người phu xích lô già:
– Vậy mà tao tưởng vợ thằng Định đi tìm nó chứ… và những tiếng cười vang làm Hạnh cãm thấy nóng nóng hai bên tai…
Hạnh có người bạn thân, vì Hạnh cũng là khách hàng sộp của Thúy, chủ nhân một sạp vải chuyên bán sĩ trong chợ An Đông. Họ thân nhau vì tuổi tác và tác phong bươn chảy làm ăn… mỗi lần lên Saigon, dù không đến đặt hàng, Hạnh cũng đến thăm bạn, để cả hai cùng đến thăm những quầy bán thức ăn ngon nổi tiếng của chợ An Đông và hôm nay cũng không ngoại lệ, dù Hạnh vẫn lo lắng nếu không gặp được thầy Hai Lý hoặc Định thì những ngày tới gia đình Hạnh sẽ như thế nào đây…
Uống hết ly bông cỏ mát lạnh, Hạnh như quên đi cái nắng gay gắt của Saigon, cũng đã quá 2 giờ trưa, Hạnh từ giả Thúy. Thúy đưa bạn ra đường:
– Ê, chừng nào bồ lên nữa?
– Chừng lên thì bồ biết liền chứ gì, bộ hổng sợ hao sao mà muốn tui lên hoài vậy?
– Thì tính tiền hàng mắc chút gở lại mấy hồi, lo gì… về cho tui gởi lời thăm Bác Gái với anh Long nha…
– Ê, bồ Thúy nè, tui thấy bồ làm chị dâu tui được đó nha, chịu hông tui làm mai cho…
Thúy đỏ mặt đấm vào vai bạn, khi thấy nụ cười tinh nghịch trên môi Hạnh:
– Tui mà làm chị dâu bồ hở, tui đì bồ sói trán luôn…
Nhìn Thúy quày quả bỏ đi vào trong chợ, Hạnh như vừa khám phá ra một điều thú vị bù vào những căng thẳng của mấy ngày qua, cô mĩm cười lẩm bẩm:
– Vái trời cho anh Hai đừng có bồ…