Hạnh nhìn anh phu xích lô, đang đẩy xe đi kế bên bà Bảy, lí nhí tiếng cám ơn… Bây giờ cô mới nhìn kỷ ân nhân của mình… khoảng hăm lăm, hăm sáu, người dong dỏng cao, gương mặt tuy hơi đen vì nắng gió, nhưng còn phảng phất đâu đó chút hình ảnh thư sinh với nụ cười tự tin nửa miệng, nhất là đôi mắt cương nghị được biểu lộ dưới đôi lông mày rậm hình lưởi mác… và không hiểu sao, cô có linh cảm đây mới chính là người gia đình cô muốn tìm chứ không phải là thầy Hai Lý…
Từ bót Cảnh Sát đi ra thì trời đã quá xế trưa, Hạnh thấy vui vui biết được tên của anh phu xích lô là Trần Hữu Định, lúc anh khai báo với Cảnh Sát… nên cô cười khi nghe anh đề nghị đưa hai người về nhà:
– Má à, hay chúng ta mời anh Định đi ăn cơm luôn đi, trời cũng đã xế rồi, con thấy đói bụng quá.
Bà Bảy đồng ý ngay, nhìn Định:
– Phải đa, cậu kiếm chổ nào, mình làm ba hột rồi về cũng không muộn.
– Bác và cô không sợ người nhà trông sao?
Hạnh đở lời cho bà Bảy:
– Ồ, không sao, anh hai của Hạnh đi học, giờ nầy chưa về nhà đâu… và cô nheo mắt tinh nghịch nhìn Định:
– Anh tìm chổ nào rẻ rẻ nha, Hạnh không có tiền nhiều đâu đó…
Định chợt vui lây:
– Thì cho phép tôi mời cô với Bác cũng được mà…
– Ý chết, ai làm thế với ân nhân của mình chứ…
Định từ từ đạp xe, sau khi kéo chiếc mui che bớt nắng cho Hạnh với Bà Bảy:
– Cô nói quá lời, ân nhân gì đâu, chỉ là việc nhỏ thôi… nhưng nếu tôi đoán không lầm thì cô và bác gái không phải là người sống ở Saigon.
– Phải, má con tôi… nhưng bà Bảy chưa kịp nói gì thêm thì Hạnh đã xen vô:
– Sao anh biết?
Định cười lớn:
– Người Saigon có bao giờ rổi rảnh mà mời những người như chúng tôi đi ăn cơm chứ…
Sau bữa cơm trưa thật ngon miệng, tại quán cơm bình dân của chú Pa Pụng mà Định là một thân chủ trung thành, Hạnh được biết thêm, Định cũng từng là sinh viên năm thứ hai đại học luật, nhưng vì là con mồ côi, người Dì nuôi quá nghèo, nên phải bỏ học đạp xích lô ban ngày, ban đêm đi dạy thêm tại các Trung Tâm Bình Dân Học Vụ, giúp cho các trẻ em nghèo hiếu học… Hạnh đã thầm cảm phục trong lòng, nên trên đường về chợ Tân Định, nơi ông bà Bảy có mua một căn phố lầu mặt tiền đường Trần Văn Thạch, để Long ngụ đi học và dự trù ngày sau sẽ lập gia đình dựng nghiệp, còn bây giờ thì có chổ nghỉ ngơi khi ông bà cần lên Saigon mua hàng, Hạnh suy nghĩ, không biết có nên hỏi anh chàng nầy những thắc mắc của mình hay không…
Định theo tay chỉ của bà Bảy từ từ thắng xe lại trước nhà Hạnh, nhảy xuống yên kềm chiếc xe cho bà Bảy và Hạnh bước xuống…
– Cám ơn cậu nha… Bà Bảy nói với Định và bước lên lề đường, trong lúc Hạnh mở bóp:
– Anh Định cho Hạnh gởi tiền xe, bao nhiêu vậy anh?
Định cười, quay xe, nhảy lên đạp:
– Hồi nảy được cô đãi ăn cơm, thôi coi như mình làm quen, lần sau hãy tính nha.
Hạnh nắm mui xe, toan kéo lại:
– Anh không lấy tiền xe, lần tới rủi có chuyện gì ai dám nhờ anh giúp…
– Thì lần sau, tôi sẽ tính gấp đôi… chào cô…
Định cười, gật đầu chào Hạnh rối nhấn mạnh bàn đạp, chiếc xích lô hướng ra đường Hai Bà Trưng, để lại trong lòng cô Ba Hạnh bao nhiêu dòng cảm nghĩ, cô lấy chìa khoá mở cửa nhà mà còn nghe tiếng bà Bảy:
– Cái thằng, thiệt tình mà…