VN88 VN88

Truyện Ma Bùa Lỗ Ban … Thực Hư … Thiện Ác

– Dạ, cháu ở Mỷ Tho, chú Ba…
– Mỷ Tho?… chú Ba Lành hỏi lại… mà chổ nào?
– Dạ, làng Long Hưng đó…
Chú Ba Lành đột nhiên thấp giọng:
– Mầy có biết chợ Xoài Hột không?
– Dạ biết chứ…

Chú Ba Lành chậm rải móc gói thuốc rê, trong chiếc hộp thiếc nhỏ đã không còn điếu nào, nên chú xé cuồn giấy quyến từ từ vấn điếu khác:
– Không ngờ tao với mầy là người đồng hương…
– Chú Ba là người Mỷ Tho à? Chiến xen vô…
– Ừ. Chú bật hộp quẹt châm điếu thuốc rít một hơi, tôi cho đây là một cơ hội hiếm có:
– Chú Ba à, cháu nghe người ta nói chú Ba biết bùa Lỗ Ban phải không?
Chú Ba Lành quay nhìn tôi, cười mĩm:
– Ai nói với mầy vậy?… vừa hỏi chú vừa đưa mắt nhìn Hấu và cô Tư Én làm cả hai đồng thanh:
– Tụi con không có nói nha…
Chú Ba Lành cười dễ dãi:
– Hà hà, tụi bây nói cũng có sao đâu chứ, vì ai tin bây… nhưng mà, trên đời nầy chuyện gì cũng đều có đầu của nó. Tao biết, thằng Bình mầy đã sống ở nước ngoài, những gì mầy thấy, mầy không tin thì mầy cho là mê tín. Nhưng quả thực, ông bà ta ngày xưa đã có thể làm những chuyện mà người tây phương với máy móc hiện đại cũng không thể làm được… tao nói cho tụi bây biết, đúng, những gì tụi bây thấy hổm nay là tác dụng của bùa Lỗ Ban đó.
Chú Ba rít một hơi thuốc rê, nói tiếp mà không hề để ý đến những đôi mắt đang trợn tròn xoe của chúng tôi:
– Nhưng tao học bùa Lỗ Ban là chuyện vạn bất đắc dĩ và chỉ để hộ thân, đây là lần đầu tiên tao trị cho thằng Hấu cũng như con của mầy… (chú nhìn sang Chiến), vì giữa thời đại nầy mà nói chuyện bùa ngãi thì chỉ có chuốc lấy phiền toái vào mình.
Tôi buộc miệng:
– Sao lại phiền hở chú Ba?

Chú Ba Lành thở dài, cúi mình dán cái mẫu thuốc rê vào phía dưới bộ ván ngựa:
– Dân mình còn nghèo khổ, bệnh tật, thường rất tin tưởng vào thần quyền, nếu họ biết tao, họ không kéo đến đây mới là chuyện lạ, rồi chánh quyền chịu để yên cho tao à… Chú bổng nhiên bật cười:
– Hà, hà, như vậy rồi thì giờ đâu mà đờn ca chứ, tụi bây nghĩ phải không?
Cô Tư Én rụt rè xen vô:
– Nhưng nếu chú Ba trị được bệnh cho người ta, thì cháu nghĩ chú Ba cũng nên làm lắm chứ, chú đã nói dân mình còn nghèo khổ, giúp cho họ không tốt sao?
– Tao đã nói, tao học bùa chỉ là bất đắc dĩ thì làm sao có đủ khả năng để trị bệnh chứ, hơn nữa muốn điều khiển được họ ở bậc cao phải tu luyện chuyên cần, đó là chưa nói có lúc phải làm những việc trái lương tâm, nếu không thì mạng mình giữ còn không xong lấy đâu lo cho người khác chứ.
Nghe chú Ba Lành nói, càng lúc tôi càng mù tịt, nhưng tôi linh cảm được rằng biết bùa Lỗ Ban, nhưng xữ dụng được nó không phải là chuyện đơn giản.
Tôi chưa kịp hỏi chú Ba linh cảm của mình có đúng không, thì Chiến đã hỏi:
– Chú Ba học bùa ở đâu mà chú lại nói là bất đắc dĩ? Và nếu xữ dụng bùa mà nguy hiểm như vậy thì chú có sao không khi chửa cho Hấu và thằng con của cháu?
– Chuyện tao học bùa thì dài dòng lắm, còn chửa cho thằng Hấu và con của mầy, cũng như chuyện hai đứa bây đã thấy lúc ban chiều là chuyện nhỏ vì tao có đủ khả năng, và tao cũng biết có bao nhiêu đó mà thôi.

VN88

Viết một bình luận