VN88 VN88

Truyện Ma Bùa Lỗ Ban … Thực Hư … Thiện Ác

Lần đầu tiên trong đời, tôi được nghe những dòng nhạc chuyển cung thật lạ qua tiếng đờn điêu luyện của các chú Ba Lành, Năm Ri, Sáu Mèn cùng giọng ca của Hấu, Tư Én vợ chồng anh Nam anh Sơn… mà càng về đêm càng thấm thía… để cuối cùng thì chú Ba Lành chép miệng:
– Tụi tao cũng có một cặp Lưu Thủy Bắc Oán Ai và Phú Lục Bắc Hạ Nam Oán… đờn mầy nghe thử nha Bình…
– Nhưng chưa có bài ca mà chú Ba… Tư Én xen vô.
Chú Ba Lành cười:
– Thì tao nói đờn mà, chứ có biểu mầy ca đâu. Nói xong chú đưa cây đờn Kìm và song loan cho chú Sáu Mèn và đón cây đờn cò từ tay chú Sáu:
– Anh Sáu cầm cốt đi, chứ chổ chuyển hơi Hạ tui còn lạng quạng lắm…
Tôi như bị thu hồn vào trong tiếng nhạc… từ cặp Lưu Thủy, Phú Lục hơi Bắc hùng hồn, dưới sự biến cãi của các chú, tôi nghe như tất cã hĩ nộ ái ố của con người đều được diển tả rành mạch… tiếng đàn dứt rồi mà người nghe vẫn còn lâng lâng…
– Hay quá… và trong một phản xạ tự nhiên tôi nói với chú Ba Lành:
– Chú Ba đưa cháu bài nhạc đi, để cháu viết lời ca…
– Ha ha, vậy thì còn gì bằng, phải không anh Năm, anh Sáu…? chú Ba Lành khoái chí khi có người thưởng thức công trình của các chú…
Chú Năm Ri quay sang hỏi Tư Én:
– Con có đem bài nhạc đó theo không vậy?
– Dạ không tía à… hay để con về lấy…
– Khuya rồi còn về lấy cái gì chứ, để bửa khác đi… tía con bây thiệt tình… Giờ tao thấy cũng nên tan hàng để thằng Lành còn lo kiếm cơm chứ… Chú Sáu Mèn cười nhìn Tư Én, sau khi bưng chun rượu uống một hớp…
Chú Năm Ri cũng cười theo:
– Ừ nhĩ, mình ham chơi quá quên mất giờ giấc… chú quay sang tôi:
– Hay hôm nào cậu ghé anh Ba đi, rồi tôi biểu con Tư đem ra đưa cho cậu.

Chú Ba Lành nói:
– Hôm nay là thứ sáu, mai thứ bảy tôi bận đi qua Dĩ An có chút chuyện, chiều chủ nhựt Bình mầy ghé tao đi… ủa mà thứ ba mầy dìa Mỹ rồi làm sao…
Tôi chưa kịp nói gì thì chú nói luôn:
– Ừ, mà có sao đâu, về bển viết xong gởi về cũng được mà… hà hà…như vậy đi nha…
Tôi chỉ biết “dạ” và khi chia tay cùng mọi người, tôi vui lắm khi cầm dùm Tư Én chiếc đờn tranh cho cô ngồi vững phía yên sau chiếc Honda của chú Năm Ri và nhận lại nơi cô nụ cười với lời hẹn tái ngộ chiều chủ nhựt.
Riêng việc muốn hỏi chú Ba Lành về bùa Lỗ Ban, hôm nay tôi không có cơ hội… nhưng tôi nghĩ, tôi còn gặp chú ngày chủ nhựt nữa kia mà…
Chiến và tôi trở lại nhà chú Ba Lành xế chiều ngày chủ nhựt như đã hẹn. Tôi định đi một mình thôi, nhưng Chiến đòi đi theo vì hắn cũng như tôi thật muốn được nghe chú Ba Lành nói do đâu mà chú chửa cái chân trặc của thằng Nhân (đến hôm nay thì nó đã bình phục hoàn toàn)mà không hề đụng chạm gì đến thằng nhóc cả. Hơn nữa hình như hắn ta cũng thích cái phong cách chơi đờn ca tài tữ điệu nghệ, bình dân của chú Ba và các bạn của chú. Còn tôi, ngoài những chuyện đó, dòng nhạc bài Lưu Thủy Bắc Oán Ai cùng người con gái đờn tranh thật tự tin, thoải mái khi kéo mấy con nhạn để chỉnh dây lúc đang hoà tấu (người nhạc sĩ đờn tranh chứng tỏ tài nghệ của mình cao thấp là những lúc như vậy) khi bài nhạc qua khúc chuyển đã để lại trong tôi một ấn tượng khó quên, và tôi rất muốn gặp lại.

Có lẽ vì nôn nóng chúng tôi đến hơi sớm, nhà vắng hoe, con ngựa cũng không có trong chuồng. Chiến dựng xe nhìn vào trong nhà nói với tôi:

VN88

Viết một bình luận