VN88 VN88

Truyện Ma Bông Hồng Thủy Tinh

Chiều hôm sau, tôi lại đến nơi đó. Lần này tôi đến sớm hơn một chút, nên cả thằng bạn tôi lẫn cô bé kia đều chưa về. Chỉ có chàng ca sĩ kia là vẫn chơi đàn.
“Cuộc tình xưa như vết cứa xót xa, tim anh âm thầm đau đớn… Bụi mờ quá khứ đã giăng che mờ trên cây đàn đã nín câm… Một tình yêu đó xin gọi tên bông hồng thủy tinh, để sỏi đá quen bước chân anh từng đêm trên phố khuya…”
Tôi lại gần chàng ca sĩ. Anh ta chỉ hát đến đó, rồi bỏ dở bài hát giữa chừng, quay sang nhìn tôi. Tôi lấy làm lạ, vì một người chơi đàn luôn rất ghét phải bỏ dở bài hát giữa chừng.
– Anh đi với tôi một lát.
Anh ta nói với tôi ư? Tôi á? Đi đâu nhỉ? Anh ta định làm gì? Nhìn cách anh ta ăn mặc và cây đàn của anh ta, tôi không nghĩ anh ta có ý định trấn lột. Mà có thế thì tôi cũng chẳng mang gì theo mà trấn. Đánh nhau à? Anh ta có vóc người tương đương tôi, nhưng gầy guộc hơn. Tôi không nhìn thấy trên người anh ta có chỗ nào có thể giấu vũ khí được, mà một người chơi đàn không bao giờ dùng cây đàn của mình làm vũ khí. Thì đi, sợ gì.

Anh ta đứng lên, bước đi. Tôi bước song song, ngay cạnh anh ta.
– Anh thích bài hát này phải không? – Anh ta hỏi tôi.
– Đúng, tôi thích guitar, và thích bài hát đó.
– Còn người con gái đó?
– Người con gái nào?
– Thôi nào…
– Tôi thấy cô ta đẹp. Tôi hơi có cảm tình với cô bé ấy, thế thôi, chưa có gì rõ ràng cả.
– Vậy sao?
– Còn anh? Hình như ngày nào anh cũng qua đây chơi đàn?
– Đúng. Tôi hát cho người yêu tôi, nhưng thường thì buổi đêm cô ấy mới nghe thấy.
– Anh hát cả ngày lẫn đêm sao?
– Đúng. Tôi còn việc gì để làm nữa?
– Người yêu anh thích bài hát đó à? Nhưng hình như bài hát của anh làm phiền cô bé của tôi đấy.

VN88

Viết một bình luận