VN88 VN88

Truyện Ma Bông Hồng Thủy Tinh

Một bóng dáng xinh tươi hiện ra từ phía xa. Cô bé đó chăng? Phải, đúng là cô bé ấy. Cô bé mặc đồng phục, đội một chiếc mũ xinh xinh màu xanh da trời.
Tiếng đàn hôm trước lại vang lên bên tai tôi. Tôi quay sang nhìn, vẫn anh chàng đó, vẫn bộ quần áo đó và vẫn giai điệu quen thuộc đó. Nhưng hôm nay tôi không quan tâm.
“Nàng” đã đến. Cô bé đã đi đến nhà, đang định mở cổng bước vào.
– Chào bạn!

Cô bé nhìn tôi, có vẻ hơi tò mò, cả sợ hãi nữa.
– Mình… mình đến để xin lỗi… về chuyện hôm qua… mình không cố ý đâu…
Sao tôi lại ấp úng như thế nhỉ? Tệ thật, tôi vốn giỏi giao tiếp với những người chưa quen cơ mà?
Cô bé thoáng chút băn khoăn không hiểu, rồi cô bé mỉm cười:
– Không, tớ không nghĩ gì đâu. Không phải lỗi tại cậu. Là vì…
– Mình biết, mình đã được nghe kể qua. Nếu bạn không muốn nhắc đến chuyện ấy thì đừng nhắc đến nữa! – Tôi nói vội, vì tôi sợ cô bé sẽ khóc khi nhắc đến chuyện này. Tôi không thích phải nhìn thấy con gái khóc.
– Anh ấy… anh ấy…
Thế là điều tôi sợ đã xảy ra. Cô bé bắt đầu khóc, nước mắt chảy dài trên gò má trắng hồng xinh xắn. Trời ơi, sao cứ mỗi lần nghe con gái khóc là tôi lại cảm thấy nôn nao thế nhỉ?
Cô bé bắt đầu tuôn ra một tràng, xả hết mọi tâm sự – với một người không quen biết, động tác này rất hay gặp ở con gái khi có chuyện buồn bực.
– Mọi người không hiểu… mọi người không tin… đêm nào anh ấy cũng hát cho tớ nghe… bài hát đó… có đêm anh ấy còn vào tận trong phòng tớ, ngồi ôm đàn hát cho tớ… anh ấy rất thật, rất thật…

Tôi chẳng còn biết nói gì nữa. Cô bé vừa nói vừa sụt sịt. Hai bàn tay nhỏ nhắn vuốt nước mắt không kịp.
– Anh ấy sẽ không tha cho tớ, không bao giờ…
– Thôi nào, đừng nghĩ như vậy chứ. Tâm lý của bạn bây giờ nặng nề quá! Mình nghĩ có lẽ bạn nên tìm đến một điều gì đó khác để quên chuyện này đi…
Cô bé lắc đầu, nước mắt vẫn chảy giàn giụa.

VN88

Viết một bình luận