VN88 VN88

Truyện Ma Bông Hồng Thủy Tinh

– Tạm được. Nói chung là cũng có tài hơn người. Nếu cần cù luyện tập thì mươi năm nữa có thể đủ trình làm học trò của tao!
Tôi không cười, vì chẳng có gì đáng cười cả, thằng này nhái lại câu của tôi. Vả lại tôi cũng không thích nó nói như thế về Dan Brown, tôi coi Dan Brown là một trong những thần tượng của tôi.
– Tao về đây.
– Bắn đi.

Tôi thả quyển sách vào giỏ xe. Bất giác, tôi hát theo tiếng người ôm đàn sau lưng. “Thời gian cho ai sẽ lãng quên, ai âm thầm tiếc nuối, bụi mờ quá khứ đã giăng che mờ trên cây đàn đã nín câm…”
Tiếng đồ thủy tinh vỡ “choang” một cái nghe thật chói tai.
Tôi quay lại nhìn. Chính cô bé xinh xắn vừa rồi đã làm rơi một chiếc chậu cảnh thủy tinh nhỏ, có lẽ khá đắt tiền. Tôi thấy cô bé có vẻ sợ hãi, pha thêm tức giận nữa, mặt cô bé tái nhợt đi, hai tay run run, môi mấp mãy không thành tiếng, cặp mắt mở trừng trừng nhìn tôi, phải, đúng là nhìn tôi, không quan tâm đến chiếc chậu cảnh vỡ. Đứng cạnh cô bé là một người phụ nữ đứng tuổi, mái tóc hơi xoăn và khuôn mặt có vẻ khắc khổ.
– Câm, câm đi! Câm ngay!
Tôi không hiểu có chuyện gì đang xảy ra. Cô bé kia vẫn trừng trừng nhìn tôi, gân hết giọng lên để quát ai đó, và hình như “ai đó” ở đây chính là tôi.
– Cút, cút đi!
Cô bé lại quát tôi. Sao vậy nhỉ, tôi đã làm gì? Tôi nhìn xung quanh. Không có dấu hiệu gì nói cho tôi biết rằng tôi đã làm điều gì đó tệ hại.
Người phụ nữ đứng tuổi bên cạnh cô bé ôm lấy đôi vai cô bé, đưa cô bé vào nhà. Tôi còn kịp nghe cô bé vừa đi vừa khóc, và nói điều gì đó trong nước mắt, hình như là “Mẹ ơi, bài hát… bài hát của anh ấy…”
Bài hát của anh ấy, hừ, của ai chứ. Bông hồng thủy tinh, sáng tác của Trần Lập, triệu người thích bài này. Cô bé này là người yêu Trần Lập chắc? Khùng.
Thằng bạn tôi đứng đó, trơ mắt ra nhìn, tủm tỉm cười.
– Cười cái gì? Bé kia làm sao thế?
– Nó hay chập chập thế đấy. Nó ghét, à không, sợ nhất những người chơi guitar hoặc những người hát bài đó.
– Sao lại thế?

VN88

Viết một bình luận