VN88 VN88

Truyện ma Bàn tay định mệnh – Phần 3

− Em biết là anh giận em từ đấy.
− Thôi, chẳng nên nói tới chuyện đó nữa, em đồng ý không? Hãy quên đi!… Bà ngoại em có khỏe không?
− Bà vẫn bình thường! Bà yêu anh lắm đó.
− Anh mong rằng vẫn được như thế.
− Chắc chắn rồi… Nhưng sao không cho bà cháu em biết tin về anh?
− Có thể em cho là anh ngu ngốc, đúng vào lúc này, trông em thật rạng rỡ. Anh sợ nếu chúng ta đi lại thân mật với nhau em lại báo cho anh biết trước những tai họa khác nữa! Vì vậy anh muốn những cuộc gặp gỡ thưa thưa đi. Em không giận anh chứ?
− Không mà! Sao em lại có thể giận anh được? Anh đã dạy em bao nhiêu điều!
− Em Nadia bé bỏng của anh… − Ồ không, Marc , không thế đâu!
− Em nói đúng. Vậy thì em làm gì? Em có việc làm chứ?
− Vâng, em có kiếm được rất nhiều tiền.
− Hoan hô! Ở ngành nào vậy?
− Cái đó có thể làm anh ngạc nhiên: em là nhà ngoại cảm.
− Em không đùa chứ?
− Không đùa. Nghiêm chỉnh nhất đấy… Anh, chưa bao giờ nghe nói đến Phu nhân Nadia, nhà ngoại cảm danh tiếng ư?
− Ồ, em biết đấy, những nhà nữ tiên tri và anh… − Phu nhân đó chính là em đấy.
− Không thể như thế được. Vậy ra cái môn bệnh học tâm thần đã dẫn dắt em tới cái nghề đó ư?
− Đúng ra phải nói là do cái năng khiếu tự nhiên mà em có ngay từ còn nhỏ tuồi. Sự phiền phức chính là cái đó chứ không phải là cái gì khác, nhưng anh không thể hiểu được đâu… Và cũng chính vì em là nhà ngoại cảm nên em đến đây gặp anh.
− Em không sắp báo cho anh những điều bất hạnh nữa chứ?
− Em có những điều rất hệ trọng để nói với anh, Marc ạ… Nên chăng, vì để hồi tưởng lại những gì mà hai chúng ta đều thấu hiểu, em xin anh cho em được cùng anh trao đổi trong nửa tiếng đồng hồ.
− Thế thì vào phòng làm việc của anh: Ở đó yên tĩnh hơn.
− Anh nghe đây.
− Vì câu chuyện cũng khá tế nhị, em đề nghị đừng ngắt lời em, cố gắn giữ bình tĩnh và quên đi những gì không vừa lòng và ngay cả sự khinh ghét đối với những người làm nghề như em. Em cũng không phải tới đây để trách móc anh về chuyện đã cố tình bỏ rơi em để đi với một người phụ nữ khác. Tất cả cái đó đã thuộc về quá khứ. Không phải là một người đàn bà bị ruồng bỏ đang đứng trước mặt anh mà là một người bạn gái yêu anh sâu sắc và sẽ còn yêu anh mãi mãi trong cả trường hợp chúng ta sẽ không bao giờ gặp nhau lại nữa… Trong lúc này đây em không một chút nào nghĩ tới mình, mà chỉ nghĩ tới riêng anh thôi, chỉ nghĩ duy nhất tới hạnh phúc của anh… “Marc, một hiểm họa lớn đang đe dọa anh! Dù anh có tin hay không, trong suốt thời gian dài xa cách, em luôn nghĩ tới anh, thường đem cỗ bài ra bói mong biết được hạnh phúc đích thực của anh ở đâu, và em đã đi tới chỗ tin chắc là hạnh phúc của anh không phải hoàn toàn đúng như anh vừa miêu tả có phần nào thật là đơn giản đâu! Anh đã thành đạt lớn trong công việc, cái đó không có gì phải bàn cãi, anh yêu người bạn đời của anh, cái đó cũng không có gì phải nghi ngờ, nhưng tình cảm của cô ta đối với anh ra sao thì em thấy rất đáng ngại… Em xin anh, đừng vội nóng! Tốt hơn là hãy nghe em nói đã… Cách đây chưa lâu, em tiếp một người đàn bà chưa từng đến chỗ em lần nào và em cũng không rõ lại lịch vì cô ta không nói. Một người đàn bà rất đẹp mà vẻ lịch sự và sang trọng của chị ta đã làm em để ý… Anh có biết chị ta đã hỏi em điều gì không? Là có phải chị sắp trở thành quả phụ?… Ít ngày sau đó, tại Cố trang mà anh đã biết rất rõ, tình cờ em nhìn thấy trên một tờ báo trong mục giao tế, một tấm ảnh chụp những khách mời trong cuộc tiếp đó long trọng. Trong những người này có anh khoác tay vợ và đang mỉm cười với nàng. Em tưởng như muốn ngất đi vì sợ hãi: vợ anh cũng chính là người đàn bà đã đến chỗ em để đặt câu hỏi thật lạ lùng: Liệu tôi có sắp trở thành quả phụ? Chắc là anh sẽ nhất trí với em là khi một phụ nữ đã chẳng ngại ngần đặt một câu hỏi lạnh lùng như vậy thì không thể là một người yêu chồng. Hơn nữa người chồng đó lại chính là anh. Cũng vì thế mà từ giây phút đó, em thấy lo sợ Marc ạ.
− Em có điên không đấy? Celsa không thể nào hỏi như vậy được.
− Chị ta hỏi như vậy đấy, không những là với em mà cả với một nhà tiên tri khác mà chị ta cũng đến nhờ xem. Và chưa phải là tất cả đâu. Em đã trông thấy ba cuộc xem khác nhau diễn ra trong vòng nữa tháng trong quẻ bói của người đàn bà đó em thấy chị ta là một người rất tham lam, ích kỷ và bản chất thật là xấu xa. Vì thế em rất lo cho anh! Anh có thấy như vậy là đã đầy đủ để biện giải cho việc em đến thăm anh hôm nay chưa?
− Điều em vừa nói càng xác nhận cho cảm tưởng của anh về em cách đây chín năm là đúng: lúc đóanh đã nghĩ là cái ngành bệnh học tâm thần mà em theo đuổi cuối cùng sẽ đưa em tới một cái gì đó như loạn trí, điên cuồng làm cho tất cả ý nghĩ, tư tưởng của em bị biến dạng. Em tưởng như mình “nhìn thấy” tất cả và sở hữu một năng khiếu bí ẩn mà anh cho là chẳng bao giờ có trong em cũng như trong bất cứ một người nào khác. Đều nguy hiểm cho em là em tưởng tượng quá nhiều! Anh nói cho em rõ lần này và chỉ một lần này thôi là anh tôn thờ vợ anh và anh biết là nàng cũng rất yêu anh. Anh rất buồn để nói với em rằng nếu em đến đây chỉ để phát hiện với anh những điều như trên thì tốt hơn hết là em hãy đi đi trước khi chúng ta phải nói với nhau những lời bất nhã cả hai người đều hối tiếc. Em không nghĩ là thật ngu ngốc mà làm vẩn đục cái kỷ niệm đẹp đẽ tươi sáng của thời trẻ trung của chúng ta ư?
− Chính cũng vì em muốn cái kỷ niệm đó tồn tại mãi mà em muốn nói với anh như vậy. Hãy tin em! Em đã phải lấy hết can đảm ra để đến với anh ngày hôm nay! Nhưng em thấy rất rõ là anh giận dữ với em: thế là hết. Sở dĩ em phải mạo hiểm như vậy là vì, dù anh chỉ coi mối tình của chúng ta như một thoáng qua cuộc đời anh, nhưng em vẫn tiếp tục yêu anh, yêu anh với tất cả tâm hồn! Dù điều đó làm anh ngạc nhiên, xin anh hiểu cho, anh đã và sẽ là người đàn ông duy nhất trong cuộc đời em! Không bao giờ em nghĩ tới một người đàn ông nào khác!

VN88

Viết một bình luận