VN88 VN88

Truyện ma Bàn tay định mệnh – Phần 3

− Anh có hôn cô ta trước khi đi không?
− Cũng như mọi buổi sáng khi tạm biệt nàng. Nếu anh không làm như thế thì một người tinh tế như nàng, có thể sẽ nghi là giữa hai người có cái gì đó làm cho anh thay đổi thái độ và, cái đó thật không nên! Lúc nào đó anh phải tự kiềm chế để giữ bình tĩnh với vẻ bên ngoài thật thản nhiên. Nếu không, nàng có thể nhận ra là anh đã phát hiện ra sự vụng trộm của nàng vì chỉ có mỗi mình nàng là có thể dòm ngó vào những tài liệu đó… − Em rất vui khi được nghe anh nói như vậy và bởi vì anh vừa một lần nữa nghi ngờ năng lực thấu thị của em nên bây giờ em sẽ nói cho anh biết tất cả những gì em thấy tối qua trong bữa ăn… Như vậy anh sẽ hiểu những gì thật tế đã xảy ra như thế nào trong lúc anh không ở nhà và ngồi với em… Trước tiên, năng lực thấu thị đã cho em nhìn thấy rất rõ khung cảnh phòng thư viện của anh mà em chưa từng đặt chân tới! Rồi sau đó em nhìn thấy cáibàn buy-rô, có cây đèn chụp chao đặt trên đó và những chiếc ghế bành đặt đối diện nhau… Vợ anh, đúng là ăn vận xuềnh xoàng đang cúi người trước cánh cửa mở của cái két sắt, tay cầm một chồng tài liệu. Anh có biết là cô ta làm gì sau đó không? Trái hẳn lại với điều anh nghĩ, cô ta không hề nhìn ngó vào những tài liệu đó. Có thể là những sơ đồ ấy không mang một yếu tố nào mà cô ta có thể kể lại được với những người khác…Cô talần lượt đặt chúng lên buy-rô và giơ chiếc máy ảnh nhỏ xíu lên chụp từng cái một. Tất cả công việc đó được làm có phương pháp và không chút vội vã chẳng khác nào một người thợ ảnh chuyên nghiệp. Anh đã bao giờ thấy cô ta chụp ảnh như vậy chưa?
− Chưa bao giờ! Thậm chí nàng không có cả máy ảnh nữa và thường nói với anh là rất ghét làm việc đó!
− Vậy thì phải nghĩ đến là có một người nào đó đã cho cô ta mượn máy ảnh.
− Van Klyten chăng?
− Sao lại không? Khi đã chụp xong, cô ta xếp lại tài liệu thành tập và cho cào bìa bọc trước khi cho vào chỗ cũ. Cử chỉ cuối cùng này em phải nói là cô ta lam khá vội… có thể là vì nghe thấy một tiếng động nào đó và tưởng anh về chăng? Có lẽ là sơ xuất duy nhất của cô ta: vì tài liệu không có số thứ tự nên cô ấy đã để lộn cái thứ năm xuống dưới cái thứ sáu… Và cô ta mau chóng đóng cửa tủ két, trước khi vặn khoá tổ hợp. Công việc kết thúc. Để bổ sung thêm về sự chính xác, em có thể nói cho anh biết là em thấy rất rõ – điều làm em ngạc nhiên khi một người đàn bà ăn vận sơ sài – là cô ta mang găng tay khi làm tất cả cái trò đó: chắc hẳn là để tránh mọi dấu vết vân tay trên cánh cửa hoặc trên ổ khoá của tủ sắt… Sau đó cô ta rời khỏi phòng sách, có lẽ để đem đi giấu chiếc máy ảnh vào chỗ nào đó? Đúng vào lúc này thì ảo ảnh mờ dần và em chẳng còn nhìn thấy gì nữa. Những gì tiếp sau đó thì anh biết rồi: khi vào phòng sách, anh thấy vợ anh thấy vợ anh ngồi lọt thỏm trong một chiếc ghế bành đang bình tĩnh đọc, Celsa làm ra bộ ngạc nhiên của một người vợ hoan hỉ thấy người chồng yêu quí của mình đã về bằng câu: “Anh đã về đấy à, anh yêu?” Tất cả là như vậy đó, Marc… Thế nhưng anh vẫn cứ bảo là em vẫn tinh thông nghề nghiệp!
Nhưng người bị mất phương hướng, Marc ngồi sụp xuống chăm chú nhìn Nadia một lúc lâu rồi giận dữ thét lên:
− Té ra là như vậy đấy… Thật là khủng khiếp! Hậu quả có thể là không lường được đối với tổ chức của chúng tôi. Nhưng có thể còn có một cơ may cuối cùng: đó là cái máy ảnh giấu trong nhà. Em có biết được không?
− Tìm một vật bị mất hoặc bị giấu đi ư ? Anh đòi hỏi một việc làm khó khăn mà ít khi em thực hành đấy! Nhưng vẫn cứ thử xem sao… Anh đừng nói gì nữa trong một lát để em tập trung ý chí… Hầu như trong tức thì nàng thấy Celsa lại ở trong căn phòng sang trọng của một khách sạn lớn. Cử chỉ đầu tiên sau lúc bước vào là chìa cho Vanklyten, cũng đang đứng, chiếc máy ảnh và nói.
− Đây là tất cả những gì mà ông muốn có đều nằm trong máy mà tôi trao trả ông đây. ÔNG chỉ còn có việc mở ra thôi.
− Hữu ích nhưng ngắn ngủi vì nó chấm dứt ở đây thôi! Tôi chẳng có một chút ý muốn nào, mặc dù lời khuyến dụ thế nào chăng nữa, về sau này, lại nhìn thấy ông trừ phi ông không tôn trọng lời cam kết và, trong trường hợp này thì tôi sẽ xử sự khác hẳn… − Cam kết gì nhỉ?
− Lời hứa như đinh đóng cột của ông là nếu có những tấm ảnh này, tổ chức củaông không bao giờ xâm phạm tới cuộc sống của chống tôi.
− Tất nhiên với điều kiện là ông ta không tiếp tục làmhại một người nào của chúng tôi nữa.
− Tôi không biết anh ấy làm cái gì nhưng ông có thể tin vào tôi: tôi có thể bảo anh ấy luôn cẩn trọng.
− Bà không được nói với ông ấy một lời nào về chuyện này: bà sẽ tự phản lại mình dưới con mắt của ông ấy đấy.
− Không nói ư! Nếu tôi thú thực với anh ấy là tôi làm như vậy chỉ là để cứu anh ấy từ lúc tôi biết ông coi anh ấy phải chịu trách nhiệm về cái chết của người chồng trước của tôi… Nếu thực anh ấy là thủ phạm của vụ giết người đó, tôi sẵn sàng tha thứ bởi gì anh ấy đã giải thoát cho tôi khỏi một con người mà tôi hằng ghê tởm.
− Tôi đã cho bà hiểu là tôi nghi ngờ về cái đó… Nhưng, dù sao chăng nữa thì lời của Van Klyten cũng chẳng kém giá trị: như đã hứa, chúng tôi sẽ không kêu gọi sự giúp đở của bà nữa và cũng chẳng bám theo ông Davault làm gì nhưng chúng tôi có cơ sở đển tin là những người khác sẽ không chậm trễ quan tâm tới cả hai ông bà đâu.
− Những người khác là ai?
− Nhưng quí bà thân mến, đó là những ông chủ mà Marc Davault phụ thuộc! S7óm hay muộn, khi những ông chủ đó khám phá ra là chúng tôi đã khai thác có hiệu quả những tài liệu mà bà đã có lòng tốt chuyển cho, họ sẽ tìm ra nguyên nhân của sự thậm lậu đó. Và cũng vì trong nghề của chúng tôi cần phải biết tất cả, nhờ vào những nhân viên tình báo kép, cuộc đề tra sẽ lần tới các vị và bằng con đường qui kết sẽ lần tới chồng bà! Bà có thể tin rằng từ cái giờ phút mà các loại khám phá đó tới đích thì sinh mạng của những người bị nghi vấn không còn là cái gì cả… Vậy là tốt hơn hết là các vị nên có một vài biện pháp đề phòng ngay từ lúc này. Thí dụ như: khuyên chồng bà từ bỏ ngay, không nên trì hoãn cái công việc thứ hai và hoàn toàn đem hết công sức ra để phát triển công ty CITEF. Tại sao, giả dụ như vậy, là không xin cùng được phái đi tới những vùng khí hậu xa xôi như Nam Mỹ. Oátxtrâylia hoặc cả Á châu nữa. Ờ những nơi còn có rất nhiều chỗ sử dụng được tài năng của mộ người như ông nhà.
− Một sự gợi ý như vậy chắc bao hàm là ông rất có khả năng, khi khai thác tài liệu, là người đấu tiên có thể tiếp xúc với những kẻ thù ông qua một người trung gian. Người này sẽ giải thích với họ sự việc đã xảy ra ra như thế nào?
− Chắc chắn là tôi có khả năng ấy nhưng tôi cũng nghĩ là chẳng ai có thể bắt buộc tôi phải đi tới đầu mút nó… Đối với tôi chỉ còn phải, thưa quí bà thân mến, cảm tạ bà về sự may mắn và chúc cho hạnh phúc lứa đôi – mà do việc làm sẽ được kéo dài thêm mà tôi là người đầu tiên công nhận: một chiến công đặc biệt – được muôn phần trọn vẹn… Vâng, tôi đã đi đến chỗ phải tự hỏi là liệu trên toàn thế giới này có bao nhiêu người vợ đầy đủ khả năng để biểu lộ một quyết tâm như thế mà người chồng không hề mảy may nghi ngờ không? Oâng Davault chịu ơn bà rất nhiều… Bà là một phụ nữ đặc biệt! Thật đáng tiếc là bà lại không tham gia một tổ chức bí mật nào… Nhưng ai mà biết được? Có thể tới một ngày nào đó bà lại thấy thích thú chăng?

VN88

Viết một bình luận