− Tại sao vậy? Anh sợ cái gì chăng?
− Không phải vậy! Anh nhắc lại đó là thói quen cũ đã có từ ngày ở trang trại La Sablièrem vùng Sologne. Anh còn nhớ là cha anh thường chế giễu anh, ông hỏi có phải anh muốn tìm kiếm những con ma! Đêm qua, cuối cùng anh cũng ngủ được và tự nhủ cái cách thức đoán định của em chắc là chưa đến chỗ mầu nhiệm lắm!
− Anh nhầm đấy Marc ạ. Em thề với anh là em đã nhìn thấy rõ ràng!
− Cụ thể là thấy gì?
− Khó nói lắm… − Vậy thì, chính anh sẽ giúp em lần này… Sáng nay, khi thức giấc, lúc ấy Celsa còn đang ngủ, anh nghĩ khác hẳn tối hôm trước… Mỗi buổi sáng – lại một thói quen cũ khác của anh – việc đầu tiên là tới thư viện mà ở đó, sau một bức hoành, là những chồng sách và một két sắt nhỏ. Mỗi lần mở là để xem các thứ trong đó có ở nguyên chỗ không. Khóa của sắt két này là một tổ hợp tương đối phức tạp, ai không biết sẽ không mở nổi.
− Anh giữ những vật gì trong két mà quí đến thế?
− Những tờ giấy cũ của gia đình mà giá trị duy nhất đối với anh là gợi lại những kỷ niệm của quá khứ… Và thêm vào đó là một sấp tiền giấy anh dự trữ cho trường hợp phải có ngay đỡ mất công ra nhà băng.
− Trong két sắt mọi thứ điều như cũ chứ?
− Đấy là điều chúng ta cần biết! Tóm lại có thể là chính cái đó mà em nhìn thấy trong cơn xuất thần trứ danh của em? Tất cả mọi thứ điều y nguyên tuyệt đối, trừ một cái… − Cái gì vậy?
− Một tài liệu để trong bìa bọc theo thứ tự cả tập đáng lẽ là ở chổ thứ năm lại nhảy xuống chỗ thứ sáu… − Những tài liệu đó đã được đánh số thứ tự?
− Không, nhưng anh thuộc lòng chỗ của mỗi tài liệu vì ngày nào anh cũng xem xét lại.
− Và nội dung những tài liệu đó?
− Là những sơ đồ… − Mật chứ?
− Tuyệt đối là khác nữa kia vì hiện nay duy nhất chỉ có mỗi một mình anh là có những bản sao đó thôi. Còn có những sơ đồ gốc để ở nơi khác, đề phòng trường hợp có sự thất thoát… − Chúng được giấu ở một nơi khác?
− Ở các kho lưu trữ còn bí mật hơn nữa ngay cả với những sếp của tổ chức mà anh chỉ là những bánh xe nhỏ.
− Tổ chức của những kẻ sát nhân?
− Nếu em thích thì cứ gọi thế cũng được… Nhưng những người ấy chẳng hề động tâm! Họ vẫn ở trong một trật tự và trên một dây người nọ sau người kia giống như tập tài liệu của anh ở một nơi mà ngoài ông chủ lớn ra thì chẳng có ai biết, có nghĩ là không bao giờ cái thứ năm lại đột ngột nằm dưới cái thứ sáu cả! Em hiểu anh nói gì chứ?
− Cũng đại khái… − Sự đảo lộn chỉ rõ, không còn chút hồ nghi nào nữa là tài liệu xếp thứ tự của anh đã bị một kẻ khác tra cứu, xem xét, xong việc lại để vào chỗ cũ trước khi đóng két và mày mò khóa lại, dù sao vẫn mắc một sai lầm duy nhất nhưng không phải là không quan trọng đối với một người luôn cảnh giác đề phòng như anh đây… Tài liệu thứ năm để ở tài liệu thứ sáu và ngược lại! Tóm lại, tổng số những bản “đúp” của anh – chính xác là mười một – có đủ trong đó nhưng không ở trong trật tự cũ, thế mà mới sáng hôm qua thôi, như thường lệ anh đã kiểm tra nhưng không thấy có gì suy chuyển! Vậy thì em kết luận việc này ra sao, nhà tiên tri?
− Chưa cần sử dụng tới năng khiếu, em cũng có thể suy luận là nếu kẻ nào đó đã xem được tài liệu và lại đặt trong két trước khi đóng lại như cũ thì kẻ đó bắt buộc phải bắt đầu bằng việc mở két ra!
− Tất nhiên là như thế rồi! Vì vậy câu hỏi đầu tiên phải đặt ra là: ai là kẻ làm việc đó?
Anh im lặng một lát rồi mới nói tiếp:
− Hẳn là em có một ý nào đó, em, cô bạn tâm giao duy nhất của anh!
Nàng không trả lời. Anh tiếp:
− Ngoại trừ Celsa và anh ra, chỉ còn một người có thể tự do đi lại trong nhà để quét tước dọn dẹp: đó là chị hầu gái, người Bồ Đào Nha. Nhưng chị ta đồn độn và dốt nát vô học nên theo anh, việc đó không thể xảy ra được! Chưa bao giờ anh thấy chị ta biết cách mở khóa của một két sắt cả. Thêm nữa chị ta cũng không bao giở là có chiếc két này trong thư viện được giấu sau một bức hoành. Ở đây lại còn một bí mật nữa: Phải biết cách xê dịch được bức hoành thì cái két mới lộ ra. Mà chị ta cũng chẳng có việc gì làm ở thư viện cả. Suốt năm năm phục vụ ở nhà anh, chị ta chưa hề phạm một sai sót nào về công việc trong nhà.
− Em có thể hỏi được một câu không?
− Được, em cứ hỏi!
− Vợ anh có biết trong nhà có cái tủ két đó không?
− Dỉ nhiên là có biết! Tại sao anh lại phải giấu nàng nhỉ? Và cũng chẳng có gì làm nàng phải chú ý đến nó vì anh đã bảo với nàng là trong đó chỉ chứa những giấy tờ của gia đình, một ít tiền mặt và không có một thứ đồ nữ trang nào! Anh đã mua sắm cho nàng các đồ trang sức khá đầy đủ rồi, làm gì mà nàng còn muốn giấu giếm để có thêm. Mỗi lần nàng yêu cầu thứ gì, anh sẵn sàng mua sắm cho ngay… − Cô ấy có biết cách mở khóa két tổ hợp không?
− Chính cái đó làm anh ngạc nhiên đấy: Anh chưa bao giờ hướng dẫn cho nàng và chính nàng cũng không bao giờ tỏ ý muốn xem cách mở khóa ra sao. Mà để làm gì kia chứ? Những giấy tờ gia đình thì nàng cần gì! Còn về khoản tiền dự trữ thì không suy suyển – anh đã xem xét kỹ và đếm lại ngay sáng nay sau bước đầu phát hiện – em bảo dùng gì đến nó? Từ khi lấy nhau, nàng chưa bao giờ thiếu thốn thứ gì!
− Và… Những tài liệu?
− Nàng cũng không hề biết là trong đó có tài liệu! Anh chỉ mới cất chúng vào két cách đây ba tuần khi anh đi chuyến vừa rồi. Anh được tổ chức yêu cầu phải giữ cẩn thận luôn ở trong tầm tay cả ngày lẫn đêm để phòng trường hợp mà nhận được lệnh phải lập tức lên đường làm nhiệm vụ ngay: đó là chuyện có thể xảy ra bất cứ lúc nào. Anh chả đã từng nói với em như thế là gì?
− Em có nhớ. Có khi nào Celsa đã nhìn thấy anh ở trong thư viện khi anh xê bức hoành và mở khóa két không?
− Có khả năng đấy: có thể hai hoặc ba lần, nhưng đã lâu rồi và lúc đó thì tài liệu chưa cất trong đó. Vậy thì nàng không biết là trong két có để tài liệu.
− Và nếu có một kẻ nào đó nói với cô ta là trong đó có tài liệu thì sao?
− Kẻ nào có thể bảo nàng như vậy?
− Tại sao lại không phải là Van Klyten nhỉ? Cái đó làm rõ tại sao cô ta lén tới gặp hắn và cũng chứng thực cảm nghĩ của chính anh là cô ta gặp hắn vì một lý do nào khác chứ không phải là vì tình ái yêu đương: Nếu đúng vậy thì anh càng yên tâm là cô ta vẫn trung thành với anh.
− Nadia, em thật là ghê gớm! Đó chính là đều anh tự hỏi suốt từ sáng tới giờ!
− Em hy vọng là anh không hé ra một lời với cô ta về sự khám phá này?
− Không một lời! Sau khi đóng lại tủ két và thận trọng để nguyên tập tài liệu bị đảo lộn như cũ, anh trở lại phòng thấy nàng vẫn còn ngủ. Một giờ sau nàng thức dậy cũng là lúc bảo nàng anh đến phòng làm việc và sẽ về bữa ăn chiều.