VN88 VN88

Truyện ma Bàn tay định mệnh – Phần 3

− Mặc dù với tình yêu say đắm như lúc này, anh không thuộc giống yếu hèn. Không bao giờ anh lẫn lộn nhiệm vụ với sự đan mê. Bản thân em, trong nghề của mình, có bao giờ em để lẫn đức chính trực của một quẻ bói nghiêm chỉnh vào tình cảm cá nhân mà em cảm thấy đối với một người nào đó không?
− Em không bao giờ giấu giếm sự thật.
Lại một lần nữa nàng lại tiếp tục giấu chàng là nàng đã chơi bịp bằng cách sử dụng những tư liệu trong các báo cáo của thám tử tư để làm nẩy mầm những mối nghi ngờ đầu tiên trong đầu óc Marc đối với người vợ của mình. Nhưng, lúc này, chúng đã được tung ra rồi, thì nàng không bao giờ có thể thú nhận đó là một thủ đoạn của một kẻ đang yêu được nữa. Lòng căm thù có tính bản năng đối với kẻ tình địch này cũng như tất cả những đối thủ khác có thể xuất hiện bắt buộc nàng kiên trì trong việc tìm ra những sự kiện mà một vài cái đúng là sự thật còn đều là do sự tưởng tượng bệnh hoạn của nàng mà ra cả. Dường như cái sức mạnh ghê gớm đó, mạnh hơn cả ý muốn của chính nàng là mang lại hạnh phúc cho người đàn ông mà nàng yêu quí, thúc đẩy nàng đi sâu vào sự lầm tưởng là tới một ngày nào đó nàng có thể thu về cho nàng, chỉ cho mỗi nàng thôi, tất cả các mối lợi mong muốn. Đó chính là lý do vì sao nàng đã giữ kín không cho Marc biết tất cả những gì nàng nhìn thấy trên quả cầu pha lê. Những đều bí mật đó, tức là tất cả những lời qua lại trong các cuộc gặp giữa Van Klyten và Celsa, nàng giữ dịt lấy riêng cho mình nàng, và tin chắc là chúng sẽ giúp nàng, chẳng bao lâu nữa, để đánh quị hoặc hơn nữa làm cho bị đánh quị một kẻ xảo quyệt không chút ngại ngần. Phương pháp của nàng đã thật tốt chưa? Trước hết đạt tới việc tranh thủ hoàn toàn sự tín nhiệm của người đàn ông bằng quyền lực tiên tri bói toán, sau đó gieo rộng sự nghi ngờ vào đầu óc hắn đến mức không chỉ đi đến sự sụp đổ trong tâm trạng, khởi đầu cho sự chấm dứt không sao cứu vãn được của mối tình mù quáng, mà còn có thể biến hắn thành kẻ tử thù của người bạn gái hắn nữa. Nhưng nàng còn phải tỏ ra thật kiên nhẫn: Marc yêu quá say đắm, không thể chỉ bằng một nhát chổi quét ngay được cả bao bề bộn trong một cuộc sống chung tới bảy năm trời. Nàng đã trải qua cảnh chờ đợi đằng đẵng nên chẳng sợ nỗi khốn khổ trong một vài tháng hoặc – đúng như một giấc mơ – một vài tuần nữa. Bằng một cách có phương pháp, đầy nham hiểm, cỗ máy do bộ óc rối loạn của nàng phát minh bắt đầu chuyển động và chỉ ngừng lại khi nào nàng được giải thoát khỏi số phận của một tình nhân bị bỏ rơi. Sẽ chẳng còn Celsa nữa. Sẽ tự do đoạt lại người mình yêu dấu. Kinh nghiệm trong nghề tiên tri lẽ đâu lại không giúp nàng đạt tới cái đích mà lẽ ra nàng đã là người hoàn toàn chính đáng để có.
Đột nhiên, hai tay ôm đầu, nàng như có vẻ muốn tự cách ly trốn tránh mọi người làm cho Marc có cảm tưởng như nàng nhập đồng. Mắt đờ đẫn như đang đắm mình trong một sự chiêm ngưỡng một ảo ảnh nào đó, vừa đan mê sửng sốt lại vừa lo sợ khổ đau. Toàn thân nàng run lên bần bật.
− Nadia, em làm sao thế?
− Em… em không biết… Đừng hỏi nữa, em xin anh!
− Em không ốm đấy chứ?
− Nếu những tia chớp thấu thị của em lóe sáng là một bệnh thì đúng là em đang ốm… Bởi vì ngay lúc này đây – có thật là anh đang ở bên cạnh em không? – Em trông thấy cái gì đó thật lạ lùng liên quan tới cả hai, vợ anh và anh… Anh hãy lên xe về nhà ngay đi! Không phải lo cho em: em sẽ thuê taxi để về nhà em và anh có thể gọi điện ngay cho em nếu cần. Nhưng phải hết sức thận trọng! Khi đã về tới nhà, phải mở khóa hết sức nhẹ nhàng, không được gây tiếng động nào… Hãy đi thẳng tới thư viện và anh sẽ thấy… Đó là tất cả những gì em có thể nói với anh lúc này. Hết rồi đấy: em chẳng nhìn thấy gì nữa cả.
Cả khuôn mặt nàng lấm tấm mồ hôi.
− Anh không thể để em ở đây trong tình trạng như thế này?
− Không có gì quan trọng đâu anh… Mỗi lần em trực tiếp thấy ảo ảnh không phải dựa vào những dụng cụ như trong phòng chiêm lý của em thì đều như thế cả. Khi ảo ảnh chấm dứt, em lại trở lại bình thường. Anh xem đây này: em có sao đâu. Đó là những căn xuất thần hổ rất ngắn giống như đã xảy ra trong cái đêm chúng mình yêu nhau anh có nhớ không, ở Montgenèver ấy… Về nhà mau đi anh! Anh sẽ phải cám ơn em về lời khuyên này đấy!
Về đến nhà, Nadia chờ nhưng vô ích: không có điện thoại của Marc. Điên lên vì lo lắng, nàng không sao ngủ được. Thế mà, ảo ảnh bất chợt nàng thấy vừa qua, thật rõ ràng! Nhất định có cái gì đó xảy ra tại nhà Marc… Aûo ảnh vừa rồi là có thật, ngoài ý chí, không phải do sự tưởng tượng quá mức của nàng. Không thể nào nhầm được: loại ảo ảnh tương tự xuất hiện đột ngột trước mắt nàng mà nàng không hề có ý kiếm tìm, đã lâu rồi không thấy… Nàng cũng muốn phát điên lên vì lẽ này nữa: thật sự khủng khiếp nếu nàng không còn sao phân biệt được đâu là thật, đâu là giả nếu những đều thật bắt đầu trộn vào thậm chí nhập vào với những điều nàng bịa bắt, duy nhất là để chinh phục Marc? Nếu như vậy thì nghề của nàng sẽ lũn bại không sao trách khỏi.
Buổi sáng hôm sau và trong những giờ đầu buổi chiều cũng không có điện thoại của Marc. Có dễ đến hai chục lần nàng muốn gọi điện đến CITEF những rồi lại thôi, nghĩ là sẽ sai lầm về phía mình nếu như có việc gì thực sự nghiêm trọng xảy ra ở đó. Không phải là nàng đuổi theo Marc mà chính chàng lúc này phải đến tìm nàng sau khi đã hoàn toàn tin vào uy lực của nàng.
Vào hồi 18 giờ, khi một bà khác vừa xem xong, đứng lên nhường chỗ cho người tiếp theo, thì bà Vêra bước vội vào phòng vừa nói:
− Marc đang ở phòng chờ! Anh ta muốn biết xem cháu có thể tiếp anh ta ngay bây giờ không… Anh ta nói là rất cần và nhiều điều quan trọng muốn nới với cháu.
− Bà cho anh ấy vào hộ cháu và nói với khách vui lòng chờ một chút nữa.
− Họ được hẹn lâu rồi đấy!
− Thì đã sao: Ai không hài lòng thì cứ việc đi! Marc đối với cháu quan trọng hơn tất cả.
− Thế nào? Nàng hỏi ngay khi chàng đứng trước mặt.
− Anh đã làm đúng lời em dặn. Anh lặng lẽ vào nhà và đi thẳng tới thư viện. Celsa đang ở đó, ăn bận sơ sài ngồi trong một chiếc ghế bành trước bàn làm việc của anh. Nàng bình thản đọc sách.
− Khi trông thấy anh, cô ta nói gì?
− Nàng ngạc nhiên, thế thôi. Anh nhớ như in những lời đầu tên nàng nói: “Anh đã về đấy à, anh yêu? Bữa ăn bàn công việc cũng mau đấy nhỉ. Tất cả điều tốt chứ anh?” Anh trả lời: “Chẳng có vấn đề gì.” Nàng lại nói: “Anh thật đáng yêu đã mau chóng về với vợ anh… Bữa chiều nay vắng anh , anh biết chứ? Em không có thể nào ngủ được nếu thiếu anh. Đừng quên là tất cả các buổi tối ở Paris là phải dành riêng cho em đấy! Em đã chịu bao đau khổ khi anh bỏ em lại để lao vào những chuyến đi nước ngoài!” − Rồi sau đó?
− Chúng mình đi ngủ.
− Thế thôi ư?
− Celsa vào giấc ngủ ngay.
− Còn anh?
− Thú thực là anh không sao ngủ được. Những điều em nói trong bữa ăn chiều làm cho anh lo ngại.
− Anh chắc chắn là lúc đó không có người nào khác trong nhà không?
− Tuyệt đồi không có ai! Đã lâu rồi anh có thói quen là mỗi buổi tối trước khi vào phòng ngủ lại đi kiểm tra một lượt tất cả mõi chỗ trong nhà và ngoài nhà.

VN88

Viết một bình luận