− Lúc nào em cũng yêu anh.
− Còn anh, anh yêu vợ anh, Nadia ạ. Chúng ta hãy là những người bạn rất thân của nhau mãi mãi: tình bạn, hiếm lắm đấy!
− Bất cứ có gì xảy ra, anh nên biết là anh có thể trông cậy ở em và tin vào tính kín đáo của em: không một ai có thể biết được bí mật mà anh vừa thổ lộ cùng em. Nhờ đó mà em có thể khám phá ra những nguyên nhân sâu xa buộc vợ anh phải gặp gỡ cái tên Van Klyten đó… Em mong rằng anh đừng nói với cô ấy là anh đã biết mối quan hệ đó.
− Anh sẽ giữ mồm giữ miệng.
− Có thể cô ấy làm như vậy để giúp anh, cả cô ấy nữa, vòi anh chắc chắn là cô ấy rất yêu anh kia mà? Em chưa thể nói điều gì với anh thật chính xác nhưng em có cảm tưởng là sự phát hiện ra nguyên nhân về cái chết của Smitzberg mà anh vừa kể với em có thể sẽ giúp cho em nhìn nhận thấy rõ hơn trong những quẻ bói dành riêng cho trường hợp của anh khi chỉ còn có một mình em trong phòng này. Cũng có thể là em không tìm thấy… Liệu anh có một chuyến đi nào ra nước ngoài một ngày gần đây không?
− Có thể có.
− Cho một “nhiệm vụ” mới đặc biệt? Không hiểu sao em cứ muốn anh ở đây, ở Pari này trong sự an toàn.
− Chẳng ở đâu là có an toàn, đối với những người như bọn anh cả, mà ngay đối với những người khác cũng vậy! Thử hỏi ngày nay ở đâu người ta thực sự được an toàn, dù ngay cả trong trường hợp không có kẻ thù ?
− Anh nghĩ là anh có nhiều kẻ thù lắm sao?
− Nếu có, thì anh cũng xứng đáng thôi. Nhưng em hãy yên tâm. Chúng không làm gì được anh đâu. Anh còn tin chắc là bọn anh mạnh hơn chúng nhiều… Cuối cùng là hiện nay chẳng có một ai nghi ngờ anh là thuộc một tổ chức bí mật. Chừng nào mà tình trạng này còn kéo dài thì anh sẽ gần như được bình yên… − Anh là một con người luôn luôn làm em ngạc nhiên… Dù sao, cũng nên thận trọng! Nếu có thể, anh cần có những biện pháp đề phòng! Còn về phần em, em sẽ tiếp tục, nếu không phải là bảo vệ anh – đều mà em bất lực trong trường hợp này – thì cũng để giúp anh, báo cho anh biết em cảm thấy có một nguy cơ tức thời nào đe dọa, bằng cách sử dụng khả năng thấu thị của mình anh có biết chắc chắn vợ anh không biết một tì gì về chuyện này không?
− Tuyệt đối chắc. Cũng như em và nhiều phụ nữ khác, nàng có một bản năng rất lạ. Nếu thấy có một lo lắng nào đấy, anh biết là nàng sẽ thổ lộ với chồng ngay: nàng dựa và tin vào anh.
− Em biết cô ta quá rõ! Cô nàng có nhiều may mắn đó. Tối nay em tiếp tục làm việc về vấn đề của anh. Nếu có cái gì mới em sẽ báo cho anh biết ngay, em sẽ gọi điện tới CITEF. Và em nhắc lại là: khi chúng ta tìm thấy nguyên nhân đích thực của việc Celsa vẫn tiếp tục lén lúc đi gặp cái tên Hà Lan đó thì chúng ta sẽ đi được một bước dài.
− Anh hi vọng như thế!
− Chắc chắn rồi. Anh không hôn em trước khi ra về ư?
− Có chứ, nhưng chỉ ở trán thôi… Anh trông cậy ở em đấy.
Như đã hứa, ngay tối hôm đó. Nadia lại một lần nữa, bằng tất cả ý chí và nghị lực của mình, nàng sục tìm bằng phương pháp thấu thị và đã thấy lại hình bóng cô vợ của Marc. Cô ta không còn ở trong một phòng khách sạn tồi tàn nữa mà trong một salông sang trọng của một khách sạn lớn. Khách sạn Crillon hay là một khách sạn nào khác? Nàng cũng không biết nữa vì đều đó chẳng có gì quan trọng. Đều cần thiết đáng kể là có Van Klyten lại đứng trước mặt cô ta, một Van Klyten tươi cười, có vẻ thích thú, tay giơ một chiếc ly:
− Một chút sâm banh chứ?
− Không, cảm ơn.
− Rất tiếc. Tôi luôn nghĩ là loại nước uống tuyệt hảo này sẽ giúp cho trí óc chúng ta minh mẫn hơn. Dù sao tôi cũng xin được nâng cốc trước mắt bà… Hắn như đã nói, dốc căn một hơi rồi đặt ly xuống, bảo:
− Tôi đã biết trước là bà sẽ đáp ứng lời gọi lần thứ hai của tôi, nhưng tôi chủ trương là cuộc gặp lần này sẽ được diễn ra trong một khung cảng xứng đáng với bà và với vẻ đẹp của bà hơn… Về điểm này tôi thường luôn luôn tự bảo là những cô gái Pari xinh đẹp nhất đều từ xa tới. Đó là phép thần của Pari, một thành phố độc nhất thế giới này biết cách hoán cải một phụ nữ và ban cho nàng cái mà tôi ưa thích trên hết tất cả mọi thứ: đó là vẻ duyên dáng và có tính chất quố tế… Tôi cũng chắc chắn là bà đã không hé một lời nào với chồng bà về cuộc nói chuyện lần trước của chúng ta chứ?
− Đúng vậy. Tôi tự hỏi là không biết tại sao?
− Đơn giản là bởi vì bà rất yêu ông ấy. Đó là tất cả niềm vinh dự của bà… Vì bà yêu ông ấy, cho nên đều mà bà qun tâm là ông ta phải được sống mãi bên bà. Chắc bà đã hiểu tôi không phải là một con người có thể đùa cợi với những chuyện nghiêm chỉnh. Khi tôi báo cho bà biết là tính mạng của ông Marc Davault đang bị đe dọa thì không phải là lừa dối bà.
Hiểm nguy có thể được loại trừ nếu bà tỏ ra biết điều đối với chúng tôi.
Trong cuộc trao đổi lần trước, tôi đã cho bà biết M.Davault thuộc về một tổ chức giống như tổ chức mà chúng tôi tham gia, mà Hans Smitzberg là một trong những nhân viên trung thành nhất trước khi bị ám hại một cách thảm khốc. Những cuộc đều tra xem xét kiên trì của chúng tôi cho thấy người được nhận lệnh phá hoại chiếc xe làm cho Smitzberg tử nạn là một kỹ sư người Pháp danh tiếng và cũng có một tri thức rộng như anh ta, Người đó là – xin bà thứ lỗi cho vì đã nói cho bà biết một cách tàn nhẫn – là Marc Davault.
− Oâng điên hay sao? Marc là một tên sát nhân ư?
− Chưa hẳn đúng như cái đáng phỉ nhổ đó thường được dùng. Một tên sát nhân giết người là để trả thù hoặc để chiếm đoạt vật gì. Tuyệt đối không phải là trường hợp này. Oâng Davault chỉ biết nhắm mắt tuân lệnh cấp trên và như vậy ông ta đã tỏ ra là một nhân viên xuất sắc. Oâng ta giết không phải là vì thù hận gì đối với Smitzberg mà ông ta chưa từng quen biết và chẳng có một mối thù nào. Cũng không phải để cướp vợ của Smitzberg tức là bà đây mà chính ông ta cũng không ngờ là bà có ở trên đời này. Oâng ta chỉ gặp bà một năm sau khi “tai nạn” xảy ra: vậy thì không thể trách cứ ông ta một chút gì về điểm này cả. Nếu sự việc xảy ra vì bà là nguyên nhân tranh chấp, thì người ta xếp cái chết thảm khốc này vào chuyện ghen tuông và đó chỉ là một vụ án mạng về tình ái cũng nhàm như nhiều vụ khác. Và trong trường hợp này thì những cơ quan đặc biệt của chúng tôi chẳng hề quan tâm đến.
“Nhưng sự thật lại khác: Smitzberg được lệnh đặc trách theo dõi những hoạt động của tổ chức mà trong đó Davault. Smitzberg bị giết chết, đó là số phận của những kẻ nhận lệnh xọc mũi vào công việc của người khác. Nhưng rất có thể là đến lượt ông chồng thứ hai của bà cũng sẽ chịu chung quy luật đó, nếu ít nhất là bà không chịu nhận cộng tác với chúng tôi trong một thời gian nào đó… Một khi bà đã thực hiện đầy đủ những điều chúng tôi yêu cầu, thì bà có thể tin chắc chắn là chồng bà sẽ không gặp bất cứ rủi ro nào.