− Cái đó thì không bà ạ! Cháu thú thực… Nhưng cũng bình thường thôi: đã lâu rồi cháu cũng hiểu là năng khiếu thiên bẩm chỉ cho phép cháu thấy những gì xảy ra với mọi người chứ không phải với bản thân cháu… Có lẽ thế lại hay đấy, nếu không thật là khủng khiếp! Cuộc sống của cháu sẽ trở thành địa ngục, nếu biết trước những gì sẽ xảy ra với bản thân. Cháu sẽ chẳng dám làm gì cả cững như chẳng dám dự định gì cả, cháu chỉ còn như một loại người chết khi đang còn sống để hồi hộp chờ đợi cái giây phút sự biến xuất hiện và lo lắng về sự biến đó… Tuy nhiên đôi lúc cháu tự hỏi: tất cả những người có khả năng thấy trước có giống như cháu không? Cháu chúc mừng họ, nếu không thì cháu thực sự ái ngại cho họ. Làm thế nào mà họ có thể hành nghề đó một cách sáng suốt, phục vụ cho mọi người một khi mà chính họ còn đang bị ám ảnh bởi những gì sắp xảy ra với bản thân họ? Cháu gần như chắc chắn một nhà ngoại cảm không thể nào đoán biết được số phận của chính mình, nếu không thì họ không bao giờ làm nghề này. Cũng vì thế nên khi bà nói với cháu về hôn nhân, cháu phải tỏ ra rất thận trọng, chỉ nhận làm chồng, một người đàn ông mà cháu biết rất rõ và đã bí mật tìm hiểu quá khứ của người đó trước khi xem tới những gì có thể xảy ra với anh ta khi cùng nhau chung sống. Còn những gì sẽ đến với cháu mà chính cháu cũng không sao biết được trước khi nó xảy ra thì cháu hoàn toàn chẳng quan tâm.
− Nếu cháu trù tính việc hôn nhân dưới góc độ đó thì bà e rằng nó sẽ không bao giờ tới!
− Có thể như vậy, nhưng rồi… cuối cùng cháu cũng tư an ủi, cam phận vậy thôi.
− Càng ngày cháu càng trở nên điên rồ!
− Còn về bà, bà thân yêu của cháu, có phải bà vẫn giữ một kỷ niệm thật đẹp về cuộc sống riêng tư?
− Bà đã rất hạnh phúc cháu ạ nhưng thật là ngắn ngủi! Bà tôn sùng ông mà cháu chua từng biết mặt. Bà cũng yêu tha thiết mẹ cháu. Cháu có biết kỷ niệm ngọt ngào nhất trong cuộc chung sống với ông mà bà vẫn giữ đến tận bây giờ là cái gì không?… Cháu… − Cháu rất yêu bà, bà ngoại ạ. Cháu yêu bà như chưa từng có một người nào trên đời này đã yêu và sẽ yêu như thế!
− Phải đấy, với tuổi ấu thơ của cháu bà đã gắng sức ấp ủ nâng niu, với tuổi hoa niên bắt đầu nở rộ của cháu và cả với ý tưởng điên rồ về năng khiếu ngoại cảm của mình – bà chưa bao giờ nói với cháu trước khi cháu tự nguyện thú nhận với bà. Cả bà nữa, đã từ lâu bà biết là cháu cũng có cái năng khiếu mà mẹ của bà đã có. Đó là di sản của dòng máu Slave, khá lạ lùng và phi thường nhưng cũng thật là đáng ngại mà cụ đã để lại và truyền cho con cháu… Bà đã bí mật tự nhủ “Miễn là cái đó không phải là sự thật!” Khốn thay, đó lại là sự thật: Cháu là một nhà ngoại cảm bẩm sinh… Trời đất ơi! Rồi chúng ta sẽ ra sao đây?
− Có thể là có những điều đáng tiếc xảy ra! Nhưng đáng lẽ bà phải lấy làm tự hào mới đúng chứ, sao lại cho là một đều tai hại! Có phải ai muốn là một nhà ngoại cảm cũng được cả đâu! Rồi đây cháu gái bé bỏng của bà sẽ nổi tiếng… Điều đó không làm bà phấn khởi sao?
− Chẳng phấn khởi lắm đâu… Nhưng nếu thực là cháu không thay đổi ý kiến thì về phần bà, bà cũng phải lo liệu. Vừa rồi cháu nói là cần phải có một ông thầy để học hỏi thật nghiêm túc… Cháu tưởng là dễ ư? Làm sao có một “giáo sư về bói toán”?
− Có thể chẳng phải là một giáo sư nhưng phải là một người đã hành nghề lâu năm và có tiếng tăm. Người này sẽ dạy cháu tất cả những gì mà cháu không thể một mình khám phá ra để có thể tận dụng một cách tốt nhất những khả năng vốn có của mình. Nhưng cháu không muốn người thầy đó là một phụ nữ! Thoạt thấy là bà ta sẽ ghen tị ngay vì cháu trẻ hơn và chắc chắn là xinh đẹp hơn và từ đó bà ta sẽ bố trí để là cho cháu chán nghề!
− Cháu nói gì lạ vậy? Có những nhà nữ ngoại cảm rất lịch thiệp và rất xinh đẹp cơ mà? Mẹ của bà là một phụ nữ xinh đẹp nổi tiếng.
− Nhưng cụ chỉ sử dụng khả năng của mình một cách tài tử chứ không phải là chuyên nghiệp! Tất cả những nhà nữ ngoại cảm mà cháu thấy chân dung đăng trên các tờ báo chuyên ngành cho tới nay trừ những trường hợp thật hãn hữu, đều già và xấu xí… Trông như những con cú mèo! Ngay khi tới Pari, cháu sẽ đi săn lùng – đúng là như vậy – không phải để tìm những loài chim ăn đêm nhưng đã là một nhà chuyên môn trước hết phải có một vẻ ngoài dễ ưa. Rồi sau đó mới tiến hành việc học hỏi thật sự.
− Khóa học thật lạ lùng! Thôi được… Nhưng cháu sẽ nói thế nào với nhửng bạn bè ở Pari? Họ sẽ cho là cháu hết sức tào lao!
− Cháu sẽ làm cho họ tưởng là cháu học khoa “Tâm thần kinh”. Đó là một từ lúc nào cũng gây được hiệu quả lớn… Hầu hết mọi người sẽ không ngờ vực, do đó khi họ cảm thấy có cái gì đó trục trặc hoặc tâm trí bất ổn, họ sẽ thoải mái trong việc tìm đến và hỏi han một nhà tiên tri đích thực và cháu sẽ trở thành người đó, hơn là mắc vào sự dỗ ngon ngọt của các thầy thuốc tâm thần mà tất cả là một bọn điên khùng. Họ dùng những phương pháp có tên gọi là những trắc nghiệm để mê hoặc họ.
− Thế còn Marc, cháu sẽ quên anh chàng nay chú?
− Không đâu bà ạ. Anh ta ngày mai cũng trở lại Pari để học tiếp, vì chúng cháu đã định gặp lại nhau cho nên cháu chẳng thấy một chút gì là phiền toái nếu cũng trở lại Pari như anh ấy.
Điều mà Nadia không thổ lộ với bà Vêra là chính Marc mới là động lực cuối cùng, động lực mạnh nhất đã làm cho nàng dứt khoát quyết định lao sâu vào nghề lý số mà nàng đinh ninh là nhờ vậy nàng sẽ bảo đảm được hạnh phúc tương lai. Ngày này qua ngày khác, nàng nhìn vào những quân bài để khám phá ra những điều lành điều dữ có thể đến với người mà nàng yêu say đắm. Một tình yêu lớn, phải được bảo vệ hàng ngày hàng giờ chứ! Nếu không thế thì tiêu ngay.
“Người thầy” được Nadia tìm thấy mau chóng: Đó là thuật sĩ Raphael. Oâng đã nổi tiếng và có nhiều khách quen vững chắc và trung thành. Danh tiếng của ông rất lớn. Tất nhiên là ông lấy tiền, một thuật sĩ cũng cần phải sống chứ! Dù chỉ đủ để có thể tiếp tục vục vụ mọi người, khi ông không có tiền của dồi dào, cũng như trường hợp của Nadia? Thuật sĩ Raphael còn có lợi thế là nhờ có mái tóc trắng bông, và chòm râu muối tiêu mà mọi người thấy là rất khó đoán được tuổi: ông có thể sánh với ông nội và thậm chí có thể ngang với cụ nội của Nadia. Oâng đón tiếp Nadia rất lịch thiệp và lắng nghe nàng nói. Với tất cả niềm tin sâu sắc là mình có năng khiếu thấu thị và có ý muốn kiên định đi sâu vào cái nghề độc nhất mà nàng cảm thấy có đầy năng lực. Nàng nói lên cả lòng mong mỏi nồng nhiệt muốn hiểu thật sâu cái nghề khó khăn này và sự cần thiết phải tìm một ông thầy để được dìu dắt dạy bảo. Khi nàng dứt lời, ông mỉm cười.
− Ít ra đậy cũng là cuộc thăm hỏi khác hẳn với những cuộc thăm hỏi bình thường ở đây! Thật là vô cùng phấn khởi khi ngồi trước mặt mình là một phụ nữ trẻ trung và duyên dáng không phải đến để yêu cầu cho những lời khuyên về các vấn đề thuộc lĩnh vực tâm tình mà ngược lại để mơ tới việc được chăm sóc mọi người trong lĩnh vực đó… Ta cũng xin thú thật đây là một sự kiện làm ta rất xúc động. Khi mỗi tuổi một già, ta thường tự hỏi liệu một ngày nào đó có thể tìm được một người nào mong muốn được thay ta, kế tục sự nghiệp của ta chăng. Như tuổi gác ấy mà… − Tham vọng của cháu rất hạn chế bác ạ và cháu không mảy may có ý đồ kiếm ăn bằng nghề đó. Cháu sống với bà ngoại mà cháu vô cùng yêu kính. Cả bà cháu và cháu đều không phải lo lắng gì về cuộc sống vật chất. Điều mà cháu mong ước là làm sao trao dồi được tất cả những kiến thức của một nhà chuyên môn để giúp ích cho bạn bè và những người thân… mà không lấy tiền.