Cả hai ngẫm nghĩ về nhận xét nầy. Trong phòng im lặng quá. Chỉ có tiếng ù ù của xe cộ chạy bên ngoài và tiếng máy điều hòa không khí rì rào. Hai người cảm thấy tách biệt với tất cả, sống trong một thế giới nhỏ bé chỉ có hai người hiểu biết và chấp nhận nhau. Hắn chỉ ở đây một giờ thôi rồi phải chạy trốn. Ðịnh mệnh của hắn đã an bài. Hắn lúc nào cũng phải chạy trốn cả. Ðịnh mạng của nàng cũng an bài luôn. Hình như nàng luôn luôn phải sống một mình trong chờ đợi. Thân thể đẹp đẽ của nàng luôn luôn bị coi như món quà cho không, chẳng ai muốn ngó kỹ và thưởng thức nó cho tới nơi tới chốn.
Nàng đứng dậy đi thơ thẩn trong phòng và hắn thì nhìn theo thưởng thức. Hạ bộ bằng xi măng? Nàng cười khúc khích và hắn cũng cười theo.
-Tôi thường mơ tới những cô gái như cô, tóc vàng ối và thật xa cách với tôi. Chưa bao giờ tôi được chạm tới cô nào có bộ vú trắng, núm nhỏ căng cứng.. như …
hắn ngừng nói .. Nàng đả tháo chiếc áo và vứt tung ra. Nàng tiến lại gần hắn, hai tay nâng vú lên
-Như thế nầy ?? – nàng dịu dàng chọc hắn