Vi Tiểu Bảo mừng quá. Nếu hai người không ngồi trên lưng ngựa thì lập tức gã đã ôm chầm lấy Phương Di để hôn vào cặp má đỏ như trái hồng quân chín mọng. Bất giác gã vươn tay mặt ra nắm lấy tay trái nàng nói:
– Khi nào tiểu đệ còn lòng một dạ hai với tỷ tỷ? cả ngàn năm cả vạn năm tiểu đệ cũng không thay lòng đổi dạ.
Phương Di đáp:
– Câu này đệ đệ nói láo rồị Con người làm gì sống được hàng ngàn hàng vạn năm, trừ phi ngươi là …con… rùa…
Nàng nói tới đây không nhịn được quay đầu đi bật tiếng cười khúc khích nhưng bàn tay vẫn để cho Vi Tiểu Bảo nắm lấỵ Vi Tiểu Bảo nắm được bàn tay búp măng của nàng thì sướng quá mà Phương Di cũng xao xuyến hồi hộp trong lòng vì đây là lần đầu một người đàn ông nắm tay nàng. Tuy gã chỉ là một tên thiếu niên nhưng đã bám theo tỏ ý tán tỉnh nàng bấy lâu naỵ Thật ra Phương Di bản tính nghiêm trang nhưng lần này nàng có tâm sự riêng nên có ý dễ dãi với Vi Tiểu Bảo hơn bình thường. Nàng bị trúng độc của Thần Long giáo nên phải nghe lệnh giáo chủ và phu nhân đi dụ Vi Tiểu Bảo lên Thần Long đảọ Chuyện nàng bị bọn Thần Long giáo bắt cả tháng trời trên đảo đến giờ vẫn chưa ai biết. Một thiếu nữ xinh đẹp như Phương Di mà bị bọn tà giáo bắt giữ lâu như vậy lẽ ra đã bị vùi hoa dập liễu hay ít ra cũng phải làm vợ hầu hạ một tên đầu đà có địa vị cao trong giáo rồi. Ngờ đâu Thần Long giáo chủ cả chục năm nay luyện thần công tuyệt đỉnh phải kiêng lạc thú chốn khuê phòng nên trong Thần Long giáo bấy lâu nay đã nghiêm cấm sắc dục. Phương Di do đó mà còn nguyên thân xử nữ.
Tiểu Bảo không biết nguyên cớ của lần gặp gỡ này nhưng gã như lạc vào cõi ôn nhu. Nào chiếu chỉ của hoàng đế, nào Tứ Thập Nhi, nào lão Hoàng đế trên Ngũ đài sơn, bất cứ gì gã cũng bỏ ra sau gáỵ Lần này được chuyện trò gần gũi thân mật với giai nhân thì Vi Tiểu Bảo một tay cờ bạc bịp cảm thấy như vận may đã tới, ngất ngây vì tốt số. Hai người sóng vai vừa đi đường vừa nói chuyện vui vẻ. Ðến tối vào trọ trong một khách điếm lớn trong tòa thị trấn. Cả đêm Vi Tiểu Bảo giựt mình thức dậy hai ba lần. Toàn thân rạo rực, đầu óc gã mơ màng những hình ảnh vóc dáng nụ cười của Phương Di mới vừa in đậm vào đầu gã nguyên cả ngày nay. Gã lăn lộn trên chăn gối êm như nhung cố thiếp đi một chút.
Sáng hôm sau Tiểu Bảo sai người đi thuê một cỗ xe lớn để cùng Phương Di ngồi mà thượng lộ. Cả ngày hôm qua gặp lại hai người nói đủ những chuyện phiếm riêng tư không liên quan gì đến ai, tình nghĩa mặn nồng nên Phương Di bằng lòng chịu ngồi xe với gã. Nàng ngoài mặt tươi cười vừa bước lên cỗ xe sang trọng vừa nghĩ thầm:
-Gã này tuy nhỏ tuổi nhưng là người tài hoa mà bên mình lại thừa tiền bạc đến như vậy. Cỗ xe này rõ là quá sang trọng chắc phải đắt giá vô cùng. Gã vì mình mà phung phí như vậy ư?
Gần cả năm nay Tiểu Bảo ở trong cung gặp bao nhiêu cơ hội để vơ vét của cải, mua cỗ xe này đối với gã thật là dễ dàng. Ðã tiện nghi lại kín đáo y như gã muốn. Gã được ngồi trong cỗ xe với Phương Di thì tìm cách bỡn cợt cho nàng phải phục xuống rũ ra mà cườị Mỗi lần như vậy thì Tiểu Bảo sán vào ôm choàng lấy lưng nàng mà hôn vào mặt. Phương Di cũng không cự, nhưng nếu gã đi xa hơn nữa thì nàng không chịu. Dần dà gã sán vào hôn đại vào cổ. Nàng bật tiếng cười khúc khích quay đi tránh thì Tiểu Bảo tay trái cứ ôm cái lưng thon, tay phải mân mê vuốt ve lên bụng nàng. Gã cảm thấy những sợi tóc tơ chạm vào mặt mình. Bàn tay gã đang sờ bụng Phương Di mò xuống vuốt đùi nàng. Tim Tiểu Bảo đập thình thịch mà Phương Di cũng hồi hộp không kém. Nàng chụp vào bàn tay sờ mó của Tiểu Bảo, quay qua ngập ngừng nói: