Thế rồi! Dù mới đó thôi tinh trùng của tôi vừa xuất đầy trong lồn, trong miệng thím mà giờ đây nó lại giật giật, lại bắn lên khắp ngực thím những luồng tinh khí âm ấm, dù không nhiều, dù rây rớt nhưng nó cũng đủ để nhoe nhoét trên ngực thím ….
– Mệt không anh. Thôi! Mình thế thôi anh nhé …
Trăng khuya đã ngả dần. Tôi và Thím lại trở về đúng nghĩa thím cháu với giấc ngủ vô tư.
Sáng hôm sau mọi người có công chuyện nên đi vắng hết chỉ còn lại tôi và thím ở nhà chăm sóc Bà.
Tôi và thím trong căn phòng, bên chiếc bàn bên cạnh giường Bà nằm bàn tay tôi lại lần tìm trên trái đào nguyên để mà nhâm nhi cái cảm giác ham muốn của thằng con trai. Một lúc thím tôi khẽ khàng:
– Lại muốn rồi hả? Cả đêm qua chưa đủ sao?
– Thanh tuyệt vời quá! Mãi mãi là không đủ.
– Ứ ừ! Tham thế. Bây giờ ban ngày mình không thể như đêm qua được! Để Thanh mút, anh xuất trong miệng Thanh nhé…. Mà anh phải canh chừng mọi người đấy.
– Thanh chiều đưa cháu “Yêu” của Thanh đi! Nứng quá Thanh ơi!
– Ứ ừ! Gì mà dâm thế!
Miệng thì ứ ừ mà tay thím thì lần cởi khóa quần kéo thằng nhỏ của tôi ra ngoài – Một khúc dương vật cương cứng lại nằm trọn trong miệng thím, một khúc dương vật lại đón nhận cái tê tê trong đê mê từ miệng thím, một khúc dương vật lại nhả ra đầy miệng thím những dòng tinh khí nóng ấm, những dòng tinh khí tràn trề theo những nhịp giật giật …
Và những ngày sau nữa, nơi miền quê có cô em bên vợ của tôi với những cuộc tình bất tận. Xin được hầu các bạn trong những phần sau.
Buổi chiều, sau cái buổi sáng mà chỉ có tôi và thím ở nhà trông Bà. Mọi người lại về tập trung đông đủ quây quần bên Bà, em đưa tôi đi thăm họ hàng trong họ.
Người ta thường nói: “Bố đánh không đau bằng ngồi sau con gái”, nhưng tôi, tôi chẳng thấy đau chút nào, chỉ thấy tuyệt vời. Trên chiếc xe, tôi và em vi vu cái gió liu điu, cái nóng đất lửa miền trung càng làm cho con đường làng như dài hơn, vắng lặng hơn, tuyệt vời hơn với tôi. Ngồi sau em, bàn tay tôi mơn man trên đôi bầu ngực căng tròn, đôi bầu ngực rung rinh theo nhịp xe em chạy.
Em chiều tôi, em cho xe chạy thật chậm. Con đường chiều vắng lặng, bàn tay tôi lần qua lớp áo ấp chọn lên bầu vú em trong vòng tay ôm ghì.
Em! Em cho xe chạy chậm hơn nữa gần như muốn dừng lại. Ngả người về sau ngước nhìn tôi em nũng nịu:
– Nghiện rồi hả? Mới từ chiều tối qua đến giờ mà đã …
– Thì … Thì em tuyệt vời quá …. Gần em là anh thấy nao nao người …
– Ứ ừ … Mà để bên ngoài thôi, ngoài đường ai nhìn thấy thì chết … Để em đưa anh đi thăm mọi người đã …
Vâng! Tôi chỉ mơn trớn bên ngoài vậy thôi, trên con đường làng chiều hè vắng lặng. Cùng em tôi đi thăm mọi người trong họ, mỗi nhà chỉ mươi, mười lăm phút thôi mà trời đã vội ngả sang xế tà. Vẫn trên con đường làng thưa thớt người qua lại, em và tôi chầm chậm, vi vu trên chiếc xe em cầm lái. Còn tôi, bàn tay vẫn mơn man trên bầu ngực em căng tròn, rung rinh theo nhịp xe….
– Bây giờ mình đến nhà Lan anh nhé!
– Lan là ai vậy? Tôi nhẹ nhàng hỏi lại.
– Lan là cô em con gì bên mẹ cũng là bạn của em. Em và nó thân nhau như hình với bóng, chả giấu nhau chuyện gì!
Trên chiếc xe chạy chầm chậm, em chậm trãi:
– Anh biết không? Lan cũng trạc tuổi em mà sao cuộc đời nó lại buồn vậy!
Thế rồi em kể:
Hai năm trước Lan cũng như bao cô thôn nữ phơi phới tuổi xuân thì, cũng rung động, cũng nao lòng đến lặng người trước một tia nắng ban chiều với ánh hoàng hôn đỏ rực cuối chân trời buông mình trong sóng biển êm đềm. Nó cũng mơ, cũng rung động, cũng đỏ mặt khi bắt gặp ánh mắt người con trai nhìn trộm.
Phải nói rằng Lan là một cô thôn nữ khá xinh, là mơ ước của nhiều chàng trai trong làng ngoài xóm.
– Và anh biết không? Em hỏi tôi một câu hỏi không chủ định để dẫn dắt tiếp câu chuyện.
Một chàng trai xóm ngoài, nhà gần đường quốc lộ đến trồng “Cây si” trước nhà Lan. Họ quyến luyến nhau, mới chỉ 2, 3 buổi gì đó thôi. Chàng trai – Sau này cứ gọi là chồng của Lan – Ngồi trò chuyện trong nhà khi ra về, Lan tiễn chân ra cổng, vui chân họ đi bên nhau trên con đường làng vắng lặng, thanh bình. Câu chuyện với tình yêu chớm nở cứ níu kéo, níu kéo để họ bên nhau không rời. Trên con đường làng ấy bước chân họ như vô định, như định mệnh đưa họ đến rặng phi lao chắn sóng rìa làng.
Bất chợt, chàng trai ôm ghì và đặt môi lên môi Lan. Với Lan đó là nụ hôn đầu đời nên không biết phản ứng ra sao, chỉ ú ớ đẩy chàng trai theo một phản ứng tự nhiên, yếu ớt của người con gái:
– Ơ.. ơ .. Anh .. Anh đừng làm thế? Đừng …đừng …anh …
– Em .. Em .. Anh yêu em mà… Cho anh được tỏ tình với em bằng nụ hôn đầu đời này. Anh yêu em thật lòng mà.
Sau câu nói ấy, lại là vòng tay ôm ghì và nụ hôn lại quyện chặt trên bờ môi.
Lan chỉ còn biết trân người để đón nhận hay thụ động bỏ mặc cho nụ hôn trôi theo chàng trai thổ lộ tình yêu, lúc này Lan cũng không biết nữa.
– Thế rồi anh biết không? Em lại hỏi tôi một câu như vô định để tiếp nối cho câu chuyện em đang kể.
Ngay trong buổi tối đó thôi, cùng với nụ hôn là bàn tay, bàn tay của chàng trai lần xuống, lần dần xuống đôi bầu ngực trinh nữ của Lan. Còn Lan như một con sên yếu ớt, run rẩy trước cái táo bạo, cái dũng mãnh của người con trai.
Lan run rẩy, Lan yếu ớt, Lan đờ đẫn trước cái cảm giác của lần đầu ấy.
Còn chàng trai bàn tay cứ lần xuống, lần xuống qua khỏi bầu ngực trinh nữ.
Thế rồi, sau một cú hích của chàng trai và cái cảm giác đau nhói nơi cửa mình, Lan mới cảm nhận được đời con gái của mình đã bị dâng hiến, đã bị chiếm đoạt. Lan phản ứng, một phản ứng yếu ớt theo bản năng của người con gái, một phản ứng vô vọng, một phản ứng mà trong thâm tâm Lan cũng không muốn phản ứng đến cùng. Một phản ứng mà người ta dễ ràng liên tưởng đến câu chuyện tiếu lâm của người Nga: Chú gà trống đuổi theo cô gà mái để đòi chuyện ấy, Cô gà mái thì chạy, nhưng vừa chạy vừa ngoái đầu nhìn lại và tự hỏi “Liệu mình chạy như thế có nhanh quá không?”.
Lan đón nhận những cú nhấp, đón nhận cái đau nhói của lần đầu dâng hiến, đón nhận cái cảm giác của dương vật cọ sát nơi cửa mình, đón nhận khúc dương vật thò ra thụt trong âm đạo cổ tử cung người con gái, để Lan biết trong cái đau nhói của lần đầu ấy là cái đê mê, cái tê tê của tình ái.
Và đến khi khúc dương vật ấy giật giật nhả ra thật sâu trong cổ tử cung âm đạo những luồng tinh khí nóng ấm và khi chàng trai từ từ rút ra khỏi cửa mình Lan khúc dương vật bóng loáng hòa trộn máu trinh với tinh khí thì Lan mới lại phản ứng, Lan mới lại đẩy tay lên ngực chàng trai trong sụt sịt:
– Anh ác lắm, Anh cướp đoạt đời con gái của em rồi….
– Anh yêu em mà … Anh yêu em thật lòng mà em…
– ….
– Đừng buồn em nhé! Rồi anh sẽ cưới em …
– Đừng phụ em anh nhé!
Thế rồi sau cái buổi tối dâng hiến ấy, Lan lại là người táo bạo, Lan lại là người chủ động để cùng người mà Lan đã dâng hiến làm tình mỗi khi vắng người, mỗi khi họ gặp nhau.
– Mà anh biết không? Lại một câu làm điểm tựa để tiếp nối cho câu chuyện mà em đang kể.
Lan cũng là người con gái đầy ham muốn chuyện ấy, dù bên hiên bếp hay ngoài bờ giếng họ cũng sẵn sàng ngả bàn đèn với nhau. Họ như muốn tranh thủ hết mức để chiều nhau, buổi tối bên bờ giếng chỉ cần Lan cúi xuống múc nước là khúc dương vật đã được đưa vào cửa mình với những nhịp điệu nhún nhẩy để trong Lồn Lan lại đầy, lại ngập tràn tinh trùng.
Và kết quả của sự chiều nhau ấy là Lan mang bầu.
Một mầm sống đang lớn dần trong Lan khi mà họ chưa dự định gì cho một tương lai, một cuộc sống vợ chồng.
Lan báo cho người mình yêu biết tin.
Phải đến vài phút trầm tư trong lặng im. Vài phút cả hai ngồi bên nhau với khoảng đêm mênh mông, tĩnh lặng, nhạt nhòa. Rồi người mà Lan yêu cũng đưa ra một giải pháp, giải pháp: “Xẩy thai”.
Một không gian quay cuồng, một không gian đảo lộn trong Lan.
– Đừng buồn … Mình vẫn là của nhau mà em … Đây là một giải pháp để mình có thời gian cho cuộc sống sau này … Nghe anh đi em …
Giải pháp “Xẩy thai” mà người mà Lan yêu đưa ra là giải pháp dùng quan hệ tình dục mạnh làm “động thai”.
Không biết Lan nghĩ thế nào mà Lan lại đồng ý với giải pháp đó.
Một giải pháp mà mỗi khi họ bên nhau thì Lan lại chổng mông để người mà Lan yêu đưa khúc dương vật của mình cắm ngập trong lồn Lan và giập, giập thật mạnh với hy vọng, với mong muốn cái mầm sống trong Lan sẽ bị động và xẩy thai.
Thế nhưng, cả tuần trôi qua mầm sống trong Lan vẫn bình yên.
Lại vài phút cả hai ngồi bên nhau với khoảng đêm mênh mông, tĩnh lặng, nhạt nhòa.
– Có lẽ mình anh làm không đủ để làm động thai, để cái thai trong bụng em bị xẩy … Người mà Lan yêu lại thẽ thọt thủ thỉ.
– …..
– Hay là ….
– Sao anh?
Lại vài phút cả hai ngồi bên nhau trong khoảng đêm mênh mông, tĩnh lặng, nhạt nhòa. Cuối cùng người mà Lan yêu lại đưa ra một giải pháp, một giải pháp thật thác loạn.
Một giải pháp làm tình tập thể, một giải pháp mà Lan để người mà Lan yêu và thêm hai người bạn nữa thay nhau làm tình, thay nhau đưa vào, thay nhau nắc, thay nhau giập với hy vọng động thai.
Không biết có phải vì tình yêu, vì tương lai hay không? Mà Lan lại một lần nữa đồng ý, đồng ý với giải pháp thác loạn của người mà Lan yêu đưa ra mà đến bây giờ mọi người vẫn còn thấy ghê tởm.
Ngay tối hôm sau thôi, bên rặng phi lao trên con đê cuối làng cùng với họ, có thêm hai người bạn trai của người mà Lan yêu. Họ ngồi bên nhau như bao trai làng, gái thôn đón gió những đêm hè. Đêm miền quê tĩnh lặng, đêm miền quê thanh vắng, là con trai nên người mà Lan yêu chủ động dẫn dắt để Lan vượt qua cái ngại ngùng ban đầu, vượt qua cái điều mà người con gái không bao giờ nghĩ tới. Để Lan cùng họ bước vào cuộc thác loạn.
Tỳ tay, gục đầu vào thân cây với xiêm y phần dưới đã trút bỏ. Lan chổng mông, động Thiên thai rộng mở, động Thiên thai chờ đợi. Đêm không trăng, đêm cuối tháng nhạt nhòa mờ ảo, bờ mông tròn trặn của Lan trắng nhạt nhòa trong dáng hình người thôn nữ cam chịu.
Động Thiên thai rộng mở đón nhận khúc dương vật, khúc dương vật cắm ngập trong lồn Lan. Những cú nhấp, không những cú giập, những cú giật thì đúng hơn, những cú giập, những cú giật như vũ bão.
Người Lan chòng chành, người Lan đung đưa, người Lan rung giật theo nhịp giật thác loạn của người con trai đứng sau Lan. Lan không biết mình đứng thế bao lâu và những khúc dương vật ấy đưa vào là của ai khi Lan đã đồng ý, Lan gục đầu nhắm mắt bên thân cây cam chịu. Để đến khi chân Lan như muốn rủn, muốn quỵ xuống và từ cửa mình Lan một dòng tinh dịch chảy dài theo bắp đùi thành vệt nhớp nhúa, Lan mới như choàng tỉnh, Lan mới ngẩng lên ….
Mần sống trong Lan vẫn bình yên, mần sống trong Lan vẫn lớn dần, dù trò thác loạn ấy của họ vẫn triền miên, vẫn như một thú vui, một trò chơi của người mà Lan yêu cùng những người bạn.
Mần sống trong Lan vẫn lớn dần, mần sống đã lùm lùm thế chỗ cho cái vòng eo của cô thôn nữ trinh trắng ngày nào. Gia đình họ phải can thiệp, gia đình họ phải vào cuộc.
Lan về làm dâu nhà người ta, Lan về làm dâu trong nét buồn đời con gái, Lan về làm dâu không lá trầu quả cau, không rượu nồng, pháo hồng đưa tiễn.
Ngôi nhà vợ chồng Lan lập nghiệp với quán ăn bên đường, với cái duyên bán hàng của Lan nên ngày một khấm khá. Và tất yếu thôi, sự dễ rãi của Lan đã phải trả giá, ngôi nhà của vợ chồng Lan lại là điểm của trò chơi thác loạn.
Tuần đôi ba buổi, những người bạn của chồng Lan lại tụ tập cờ bạc và không ai khác ngoài Lan lại là người để họ giải đen, để họ vui trong trò chơi thác loạn, để họ làm tình tập thể.
Mà cũng thật lạ cho Lan, không những Lan chấp nhận trò chơi thác loạn ấy mà Lan còn rất sành điệu trong ngón nghề làm tình thác loạn ấy….
Quay lại nhìn tôi em tủm tỉm:
– Bây giờ mình đến nhà Lan để anh xem Lan bây giờ ra sao? Còn giống Lan của ngày xưa không? Lan ngày xưa thật sành điệu. Bên chiếu bạc, Lan sẵn sàng Nuy với tất cả vẻ nguyên sơ của loài người, Lan rạn rĩ để mọi người giải đen, để mọi người mân mê, để mọi người vày vò trên đôi gò bồng đảo…. để khuôn mặt Lan, để bầu ngực Lan là nơi để họ phóng tinh. Hơn thế nữa Lan còn chấp nhận để họ ngắm mình, ngắm mình với những đám tinh se lại đóng thành mảng trên khuôn mặt khả ái nhưng cam chịu của Lan.
– ….
– Là con gái em cũng phải phát ghen lên với Lan, phát ghen với đôi tay, với cái miệng của nó. Đôi bàn tay, cái miệng của nó thật điệu nghệ dù đã bao lần những người bạn của chồng Lan đã thông tường “Hang cùng ngõ hẻm” của con người Lan vẫn không quên được, vẫn đến đều đều để hưởng thú vui thác loạn do Lan mang đến.
– …
– Nhưng tất cả, tất cả đã hết rồi! Tất cả chỉ còn là “duyên hẩm phận hiu” … “No xôi chán chè” Chồng Lan và những người bạn bỏ đi, bỏ đi sau khi đã ôm trọn những gì mà Lan tích cóp được.
Gia đình nhà chồng lấy lại nhà, Lan bơ vơ ôm quần áo, ẵm đứa trẻ về lại ngoại trong cô đơn ghẻ lạnh, trong xa lánh mọi người. Kể cũng tội anh ơi …!!!
– Kể cũng tội anh ơi! Tội cho một kiếp hoa ….
Lời em than như kết cục một câu chuyện buồn cho Lan.
– Bây giờ mình đến nhà Lan đi anh
Một lần nữa em lại rủ tôi…
( Đọc truyện người lớn hay nhất tại Phimsex.info )