Khi tôi cho nàng biết tôi có nhiều lông, nàng lại hỏi chi tiết hơn. Nào là lông tôi quăn hay thẳng, dài hay ngắn, mềm hay cứng và mọc ở đâu nữa. Mặc dầu tôi đã cố gắng diển tả hết thân thể của tôi cho nàng bằng những lời văn bóng bẩy từ sự cố gắng phi thường của tôi từ trình độ mới học xong hết lớp năm ở Việt Nam, nàng vẫn còn chưa thoả hết óc tò mò của nàng. Nàng còn đòi tôi gởi cho nàng xem hình trần truồng của tôi nữa. Cực chẳng đã tôi đành phải mượn cái máy chụp hình digital camera của người bạn, cởi hết áo quần ra mà tồng ngồng chụp hình. Sau khi hình đã được gởi đi thì tôi mất liên lạc với nàng. Ngày nào tôi cũng vào Yahoo Instant Message để xem nàng có vào internet không, nhưng ngày nào tôi cũng thất vọng. Bóng nàng mãi mãi biệt tăm cho đến tuần thứ ba thì tôi mới nhận được email từ nàng. Tim tôi đập thình thịch khi tôi run run cấm con chut để mở email của nàng ra. Khi đọc được vài hàng chữ đầu thì tim tôi như muốn vở tung. Tôi phải đọc đi đọc lại cái email cả trăm lần tôi mới bình tĩnh lại được và tin rằng những gì trong email viết là sự thật. Nàng hỏi tôi có muốn gặp mặt nàng không. Nếu tôi muốn gặp nàng thì nàng sẽ hẹn gặp tôi vào thứ Bảy kế ở một căn cabin gần hồ Lake Tahoe. Trong email nàng còn chỉ đường đi cho tôi để đến chỗ đó nữa. Nguyên ngày hôm đó tôi ngồi thừ trước computer, miệng cười cười, đọc đi đọc lại cái email, nhìn lên lịch, nhìn qua cái đồng hồ, rồi nhìn lại vô computer. Tôi nóng rut quá. Từ lúc đó cho đến thứ Bảy còn có tới 4 ngày và 7 tiếng đồng hồ nữa.