Mình đi như người vô hồn giữa thành phố nhỏ bé này…nhưng lúc này mình cảm thấy nó sao to lớn…thế đi mãi ko hết…ko tìm thấy con bé ở đâu cả….
Lúc đấy cũng gần 11h rồi….đi mãi ko tìm thấy….mình gần như tuyệt vọng….gọi điện về máy bàn nhà con bé…..
Alo bác ạ… ? cháu H ạ…
Linh về chưa hả bác ?
H à… ? Linh vẫn chưa thấy về…bác cũng đang lo quá…bác trai cũng đang đi tìm con bé…
Cháu có biết Linh ở đâu ko ?
Dạ…cháu cũng ko biết ạ…cháu cũng đang đi tìm Linh ạ…cháu goi vào số Linh thì thuê bao từ lúc cháu sang nhà bác rồi ạ…
Thế à…sao lúc đấy thấy ko bình thường mà ko bảo bác….ko biết nó đi đâu đc nữa đây….
Vâng…bác đừng lo nữa….cháu đi tìm Linh đây ạ…có gì cháu gọi về cho bác ạ…
Ừ…có gì nhớ gọi về cho bác biết nhé….
Vâng ạ…
Dứt câu….mình gọi luôn cho chị họ con bé…chắc ai theo dõi từ đầu mà đọc kĩ truyện của check chắc vẫn nhớ chị họ Linh ở gần nhà check và rất hay chym lợn ý….
Giờ này thì ai có hi vọng tìm đc hay biết Linh ở đâu thì mình đều gọi hỏi hết….
Tút….tút…tút…….
2 cuộc gọi không nghe máy…..
Mình vẫn cứ gọi lại…đến cuộc thứ 3 mới đổ chuông đầu tiên….đã có người nhấc máy….
Alo…chị đang ở…..
Chưa nói hết câu ?
Đầu dây bên kia đã hét ầm ầm trong điện thoại…..
Anh là đồ tồi….anh cút ra khỏi đời tôi đi….
Nghe qua cái nhận ra ngay đấy là giọng con bé rồi….
Nói với cái giọng như đang khóc ý….mà ko biết đang ở đâu mà ầm ĩ thế ?
Mình chưa kịp hỏi là đang ở đâu là cúp máy luôn…sau đó có nỗ lực đến mấy để gọi lại nhưng ko ăn thua…ko trả lời…tắt máy liên tục….number busy….
Làm mình như muốn phát điên lên…cảm giác ức chế muốn nổ tung đầu….
Mình nổ máy…đi ko có định kiến gì cả…cứ đi thôi….đóng nhanh hết mức có thể….đi nhanh thì nước mắt cứ tự chảy ra….do sự va chạm với gió….nhưng có ai biết đấy là những giọt nước mắt thật sự của mình đâu………!!!!!!
Tiếng chuông điện thoại vang lên…mình phanh xe thật nhanh lại….
Nhưng ko phải là 1 cuộc gọi…là 1 tin nhắn…
Giờ phút này mà còn nhắn tin thì thật sự làm mình còn thấy cảm giác lo lắng hơn….sợ 1 điều gì đó xảy ra….
Biết là thế nhưng vẫn bấm mở tin nhắn đọc thật nhanh…
Là chị của con bé nhắn….
H à…em lên quán hát Hà my ở cổng lương luôn đi….cái Linh nó say lắm rồi….
Đọc xong tin nhắn…quay xe đóng với vận tốc…ko phải 8 răng cửa 1 giờ nữa…mà phải gọi là cổ phốt chỉ trực bay ra ngoài xích căng đét….đây phải gọi là vận tốc tạm biệt bộ hàm nhá…
Lên tới cửa quán hát….vứt xe ở cửa ko thèm dắt vào kịp rút mỗi chìa khóa…rồi chạy vào hỏi phòng….thì người ta chỉ lên phòng 5 chỉ có 2 cô gái ngồi hát suốt từ chập tối tới giờ…và gọi rất nhiều rượu rồi….
Mình phi thẳng lên phòng đập vào mắt mình cái cảnh chai lọ vứt lung tung…say rồi nát 2 chị em ngồi ôm nhau khóc nức nở….thật là vãi chày…
Ko biết nói gì cả…..đứng như chôn chân ở đó…thấy con bé như thế lòng mình cũng đau lắm chứ…sót xa lắm chứ…nhưng lỗi của mình lớn quá biết phải nói gì đây…
Tiến lại gần định ngồi cạnh con bé….
Thì con bé quay sang hét ầm lên….
Anh còn tới đây làm gì ? tôi ko muốn thấy mặt anh 1 lần nào nữa….
Em nói gì thế ?
A chưa nghe rõ à… ?
Từ nay cút khỏi cuộc đời tôi……
Câu nói như chạm vào lòng tự ái của mình 1 cách ghê gớm…
Mình gắt lên…
Đc…em nhớ câu nói em vừa nói đấy….
Con bé ko nói gì nữa…chắc thấy thái độ của mình cũng ko kém gì con bé…
Cầm tay con bé…lôi đứng dậy….
Đi về nhanh…….
Anh bỏ tay tôi ra….
Bà chị họ lao vào hất tay mình ra…..
Đm đang cay cú….lại con mụ này hãm mình nữa thì điên mất….
Quay lại nhìn con bé….lấy hết bình tĩnh…để nói chuyện nhẹ nhàng với con bé…
Anh nói cho em biết nhé :
A không biết là em biết chuyện gì ? hay xảy ra chuyện gì ? dù ko yêu nhau nữa thì em cũng đừng có làm trò dại dột như thế này…em muốn uống say chứ gì…..từ mai ngày nào anh cũng mua rượu cho em uống nhé…hãy nghĩ xem rượu có giúp em giải quyết đc gi ko ?
Sao em ko dám gặp anh nói chuyện trực tiếp thẳng thắn 1 lần…..
Em có biết từ tối đến giờ anh lo lắng cho em thế nào ko ? anh sắp phát điên lên rồi đây…
Quay sang lườm bà chị họ của con bé 1 cái….
Chắc bà ý cũng hiểu mình định nói gì….( đã ko giúp gì cho em gái thì thôi lại còn đồng lõa rủ em đi uống say khướt như thế này….)
Quay sang con bé :
Bây giờ nghe anh….Đi về….mai tỉnh táo nói chuyện…
Con bé vùng vằng….
Tôi ko về….
Điên tiết ko thể tả nổi…..
Đi về là đi về…..cứ coi như đây là yêu cầu cuối cùng của anh đi…nghe anh nốt lần này….Đi về…
Nói xong câu…cầm tay con bé lôi về luôn…lúc này mà còn bướng ko về chắc cho ăn vài cái tát mất….
Dọc đường về con bé khóc ầm lên….cũng may nửa đêm rồi…ko có ai ở đường ko chắc mình điên đầu mất….
Đi gần về đến nhà…con bé nói :
Em không muốn về nhà ?
Thế em muốn đi đâu ? mà không muốn về nhà ?
Đi nhà nghỉ đi anh….
Hả ???????????????
Câu nói của con bé khiến mình bất an vô cùng….
Thôi….bố mẹ em lo lắng lắm đấy về nhà đi….
Đêm nay em muốn ở bên anh…..
A cứ coi như đây là yêu cầu cuối cùng em yêu cầu anh đi….
Đm uất thật…nó lại phang ngay câu của mình….làm mình ko bật đc….
Chỉ biết ngậm ngùi quay đầu xe….đi lòng vòng…1 lúc quanh thành phố rồi rẽ vào nhà nghỉ….
Nhìn mặt mũi con bé chả có tí sức sống nào cả….làm mình khó sử vô cùng…vừa thương…vừa giận vì hành động dại dột của con bé…lại vừa thấy mặc cảm tội lỗi của mình gây ra….đêm nay trong cái nhà nghỉ này…sẽ ra sao đây ?
Chưa bao giờ đi đâu qua đêm với con bé cả…và mỗi 1 lần vào nhà nghỉ là mỗi lần những trận mây mưa càng hấp dẫn hơn…nhưng giờ đây…thì mây cái gì…mưa cái gì ?
Chạm vào tay con bé còn chả dám…thì mưa vào răng….lúc này đầu óc hỗn loạn kinh khủng…lại còn lo bx ở nhà gọi điện kiểm tra nữa cơ…mệt mỏi vô cùng….
Ngồi xem tivi con bé vào nhà tắm…ko biết làm gì nữa…nhưng lúc đi ra mới làm mình choáng váng….
Mặc mỗi bộ quần áo chíp thôi…mặt hồng hồng…vì men rượu….con bé lao vào mình…hôn hít….như chưa có chuyện gì xảy ra…như 2 đứa chưa từng rạn nứt….
Chưa bao giờ bị con gái say rượu bạo dâm mình thế này cả….ôi chúa ơi…
Con bé hôn mình….âu yếm mình 1 cách lạ lùng…mình cảm thấy hơi lo lắng…chả nhẽ đây là lần cuối con bé dâng hiến cả thân xác cho mình sao ? mình lo lắng lắm…
Nghĩ thì nghĩ vậy thôi…chứ lúc đó…sức hấp dẫn của con bé làm mình ko cưỡng lại được…khiến cho mình lại đè lại con bé ra ngấu nghiến…
Cứ như là những lần đầu tiên 2 đứa bên nhau ý….nồng cháy mà đầy hạnh phúc…
Mong sao thời gian trôi thật chậm để mình và con bé có thể ở bên nhau lâu hơn….
Sau màn mây mưa như những con người khát tình….
Con bé nằm trong vòng tay mình khóc nức nở…
Mình ko biết nói sao nữa…cái bản chất dẻo miệng….của mình dường như đã ko còn…giờ cứ như bị đổ keo 502 vào môi ý…ko thể mở mồm ra đc…
Chỉ biết nằm ôm chặt con bé…giờ mình lại thấy yêu con bé là sao ?
Chả nhẽ 1 người có 1 trái tim lại có thể yêu 2 người ?
Hay đấy chỉ là tính tham lam của đàn ông chúng ta ?
Ak`…ko…có lẽ là do mình…mình quá ích kỉ…
Con bé quay sang hỏi mình với giọng sụt sịt…