Quả đúng thật, từ nhà tắm bước ra tôi thấy người nhẹ hẩn lại, tỉnh táo như không có gì xảy ra cả và lăn ra ngủ ngon lành.
Buổi sáng hôm sau tôi thức dậy hơi trễ, chỉ kịp chải sơ mái tóc là vội vã ôm sách vờ đi học ngay. Vừa ra khỏi nhà đã thấy Thiện chờ sẵn ở chỗ quẹo, không dấu nổi mừng rỡ, tôi chạy lẹ lại gần anh nhưng đang chạy bỗng tôi khựng lại vì thấy gần
nhà chú thím quá, sợ chú thím Tư tôi thấy thì bể chuyện tụi tôi hết. Ngày trước lúc còn chờ tôi đi học, Thiện rất tự nhiên, anh ra vào nhà chú Tư nhừ người trong nhà, nay vì có tịch nên Thiện không còn tự nhiên như tnlởc nữa, ngay cả những khi về phép anh cũng không dám ghé thăm tại nhà mà đến thẳng trường đón tôi. Vẻ mặt Thiện sáng nay coi bộ còn sợ tôi giận nên lựng khựng e dè chưa tự nhiên, anh trao cho tôi một bịch giấy rồi lắp bắp nói:
– Anh mua cho em hai cái bánh bao ở tiệm Tân Hưng mà em thích đó.
Tôi đưa tay nhận bịch bánh với nụ cười hôn hờ làm Thiện mặt mày tươi rói, Thiện nói:
– Em biết không cả đêm qua anh không ngủ được vì anh lo em giận, không còn thương anh nữa, mới năm giờ sáng anh đã có mặt ỏ tiệm hủ tiếu Tân Hưng mua bánh cho em để chuộc lỗi, em có tội nghiệp anh không?
Tôi không nói gì chỉ cười rồi nhìn Thiện với đôi mắt thật say đắm.
Buổi sáng đó tôi lại trốn học, đi theo Thiện vòng vòng cho tới giờ Thiện hết phép lên xe đò về lại quân tnlờng tôi mới về nhà.
Sau lần về phép đó Thiện đi biền biệt cả mấy tháng chẳng thấy về làm cho tôi nhở nhung quay quắt chẳng yên.
Từ ngày lên tỉnh học, hàng ngày ngồi sau lưng Thiện, lúc đi khi về, mũi tôi đã quen vôi mùi da thịt của anh, môi tôi, da thịt tôi đã đón nhận biết bao nhiêu là cảm giác khi gần gũi, nay thiếu vắng anh người tôi xốn xang trống vắng kỳ cục lắm. Tuy bây giờ tôi mới chỉ là cô gái mười sáu tuổi, mới có kinh nguyệt chừng hơn nửa năm nhưng thân thể tôi đã nảy nở toàn diện nhìn chẳng khác gì gái mười tám hai mươi. Tôi vẫn thường nghe má tôi và những bà hàng xóm nói con gái trong tuổi mới lớn, khi mới có kinh thường dễ dàng yêu những người con trai nào thường gũi bên mình nhất, điều này chắc đúng trong trường hợp tôi vả Thiện.
Ở tỉnh tôi không có bạn thân như lúc ờ dưới quê, nên ngoài giờ học tôi thường giết thì giờ bằng các cuốn tiểu thuyết tnĩ tình. Tôi đã mưón cả đống tiểu thuyết loại này về nghiền ngẫm. Nhiều lần người tôi rạo rtlc vì những doạn tả trai gái mùi mẫn ái ân với nhau, những khi đó tôi thường ôm gối tưởng tượng và ao ước được gần gũi người yêu để thử xem lạc thú ái ân tuyệt vời tôi đâu. Trong những lần như vậy nước trong lồn tôi ứa ra chèm nhẹp, người thì nóng bừng bừng đờ đẫn như người say rượu. Quả thật thân thể tôi đã ảnh hường vì đọc quá nhiều những loại tiểu thuyết khiêu gợi dục tình này nên rất nhạy cảm, trong người tôi luôn luôn như muốn bốc lửa chỉ sẵn sàng dâng hiến mà không cần biết , không cần nghĩ đến hậu quả. Đôi khi tôi đã nghĩ không biết cuộc đời mình rồi sẽ đi về đâu khi cơ thể cứ mãi rần rật dòi hỏi dục tình như vậy.
Ngày còn ờ với cha má tôi có thói quen hay dậy sôm để pha trà cho cha tôi và dọn dẹp nhà cửa. Từ ngày lên ở với chú thím Tư tôi vẫn giữ thói quen đó nên chú thím tôi thích lắm, nhà cửa lúc nào cũng gọn gàng ngăn nắp trước giờ tôi đi học.
Nhưng từ ngày có ngày có bàn tay Thiện ôm ấp sờ mó, thân thể tôi như bị đau, người lúc nào cũng nóng bừng bừng, đêm về thì trằn trọc khó ngủ nên tôi không thể thức sóm nổi nữa. Thím Tư thấy dậy theo dò hỏi tôi có đau bệnh gì không để thím lo thuốc cho, tôi nói láo là tại thức khuya học thi nên dậy không nổi chứ không có bệnh gì cả. Mỗi lần bị thím gạn hỏi là tôi đều lúng túng trả lời cho qua chuyện rồi lật đật lảng sang chuyện khác.