VN88 VN88

Trai làng chơi gái quê bên vệ sông vắng

Một tuần nữa trôi qua tôi chẳng nhận được tin tức gì của Lý Bình Vân hết. Tôi nhở anh muốn điên. Đêm đêm tôi lăn lộn trăn trờ tự hỏi không biết giờ này anh làm gì, có nhô tôi tôi không hay là đang ở một góc nào đó tán tỉnh những đtía con
gái khác. Tôi nhô anh, thèm khát da thịt của anh.

Đôi lúc tôi có chợt nghĩ tôi chú Vạn Lý nhưng hình ảnh ông ta đập đầu đập cổ làm tôi dẹp ngay ý định.

Ông Vạn Lý vẫn chưa bỏ cuộc, cách hai ba bữa tôi lại thấy ông đứng chờ ngoài cổng tnlờng. Lúc nào ông ta cững say mèm, lè nhè đưa tặng tôi mấy bài thơ rồi rủ tôi đi chơi vôi ổng. Không muốn dây dưa thêm vởi ông nữa nên lần nào tôi cũng từ chối thẳng thừng.

Thấm thoát mà đã một tháng, đoàn hát của bà bầu Ngọc lại về lại Mỹ Tho. Lần này đoàn sẽ ở lại Mỹ Tho nửa tháng để tập tuồng mới rồi sau đó môi đi lưu diễn tiếp. Chiều đạp xe đi học về thấy quảng cáo của đoàn bà Ngọc tôi mừng hết biết. Đạp xe thiệt lẹ về để coi Vân có hẹn tôi ra gặp không. Thằng bé hàng xóm nhìn tôi một cách ngơ ngác
– Đâu có ai gởi gì cho chị đâu.
Tôi chờ cả ngày hôm sao vẫn chẳng thấy Vân nhắn gì Tôi nhở anh lắm, tôi muốn đi tìm gặp anh, nhưng chút tự ái còn lại trong tôi giữ tôi lại. Tôi không muốn Vân biết tôi cần anh tới cỡ nào. Tôi đang còn tự giằng co xem có nên đi tìm Vân hây không thì bà Ngọc nhắn tôi ra để tập tuồng. Như người chết đuối gặp phao tôi sừa soạn thật đẹp rồi đi theo chú Tư ra rạp hát.

Mấy tuần nay ngày nào chú Tư cũng đàn cho tôi hát. Chú sửa từng chữ từng câu cho tói thật ưng ý mới thôi. Đi từ nhà ra rạp chú dặn tôi đủ thứ, từ nhô phải lấy hơi cho thật kỹ tới rán đừng có ngang bướng ráng nghe lời bà bầu Ngọc. Có lẽ chú Tư còn hồi hộp hơn tôi nữa.

Vở tuồng mới đoàn đang dựng tên là “Tình chị duyên em” của chú Vạn Lý. Tuồng kể về cuộc đời hai chị em mồ côi. ánh Mai đóng vai người chị lúc nào cũng hy sinh hết mình cho em nhưng cuối cùng chết vì lao phổi. Tôi đóng vai cô em lúc nào cũng chỉ biết nghĩ cho riêng mình, đến lúc nhận ra lỗi lầm thì đã quá trễ. Lý Bình Vân đóng vai người đàn ông mà cả hai chị em cùng yêu.

Chúng tôi tập tuồng không được ăn ý lắm vì phần thì cô đào Tân Mai cứ tỏ vẻ ta đây lên mặt khinh khỉnh vôi tôi, phần thì vì tôi bực mình Lý Bình Vân cứ giả lảng coi như giữa tôi vôi anh ta chưa hề có chuyện gì xảy ra. Hát độ một tiếng thì bà Ngọc biểu nghỉ giải lao mười lăm phút. Tôi không biết làm gì cho hết giờ nên đi lòng vòng sau cánh gà.
Đột nhlên có một bàn tay nắm lấy tay tôi
– Em làm gì vậy?
Tôi chưa kịp trả lòi thì Lý Bình Vân đã lôi tuột tôi vô nhà vệ sinh.
– Tại sao em kỳ vậy? đã biết anh về hai hôm nay rồi sao không ra kiếm anh?
Tôi trợn mắt nhìn Vân
– Sao anh không kiếm em? Em không giống mấy con dàn bà khác của anh đi theo anh như thiêu thân đâu.
– Đừng có con nít nữa. Sao em tính từng chút vậy, ai đi kiếm ai cũng vậy thôi.
– Vậy thì sao anh không đi kiếm em.
– Em lì lợm cứng đầu lắm.
Tôi không trả lời, người nóng ran, hai con mắt nổi lửa sẵn sàng cho nổ tưng tất cả những tức tười trong tôi bấy lâu nay.
– Không phải là lì lợm cứng đầu mà là em có nguyên tắc của em. Em không muốn làm con chó lúc nào chủ ngoắc thì lại, đá thì đi….

VN88

Viết một bình luận