Sấm chôp đã bởt, cơn mưa cũng từ từ muốn tạnh. Tôi bỗng cảm thấy lạnh nên lo tìm quần kiếm áo mặc vào. Nhìn qua thấy ông Vạn Lý nằm như chết mà chán ngán và tiếc tại sao mình lại gặp địch thủ quá tệ như vậy.
Thấy tôi lo mặc quần áo, ông Vạn Lý lồm cồm bò dậy ôm tôi thầm thì:
– Mến cho anh xin lỗi, anh không muốn như vậy đâu, anh không tự kiềm chế được mình.
Tôi không nói tiếng nào quay mặt nhìn ra ngoài mưa. Ông tường là tôi giận bèn sụp xuống. Ông quì gổi, mặt úp vào bụng tôi mà năn nỉ:
– Mến đừng giận anh nhe, anh sẽ không làm như vậy nữa đâu. Anh yêu em lắm, em đừng bỏ anh nghe em. Em muốn anh làm gì anh cũng sẵn sàng hết.
Tôi tự hỏi mình tôi muốn gì ở ông ta đây? Nhìn ông ta thút thít như một đứa bé, tôi không thể nào tin được ông là soạn giả nổi tiếng, không thể nào tin đưòc ông ta đáng tuổi chú tôi. Ông nhu nhược, bất lực quá hèn gì vợ ông chẳng bỏ ông đi theo một thằng kép hát nào đó. Tự nhiên tôi lại thấy buồn cười. Tất cả những lãng mạn, mơ mộng trong tôi tan biến, cuối cùng thì cũng chỉ có bao nhiêu đó thôi.
Qua ngày hôm sau tôi di học mà đầu nhức như búa bổ. Ngồi trong lớp mà cứ nghĩ dâu đâu. Bao nhiêu người đàn ông đã qua đời tôi rồi sao tôi chưa tìm thấy cái cảm giác mà tôi đọc trong các truyện tiểu thuyết. Người ta yêu nhau say đắm, sống chết vì nhau, bao giờ tôi mới yêu như vậy đây ?
Suy nghĩ miên man chẳng học hành gì được hết, trên bảng thầy muốn giảng gì thì giang tôi cứ trơ trơ như bức tượng cho tởi khi tiếng kẻng tan trường vang lên.
Về tới nhà tôi đã thấy chú Tư lên đồ ngồi đợi sẵn, thấy mặt tôi ông lên tiếng: .
– Con đi vôi chú ra ngoài rạp chào từ giã bà Bầu Ngọc vởi chú Vạn Lý đi, ngày mai đoàn rời bến rồi, cả tháng sau môi trở lại.
Ngày mai Lý Bình Vân đi rồi vậy mà hắn chẳng thèm nói gì vôi tôi, chắc là hắn giận tôi lắm.
Tôi sửa soạn thật đẹp rồi đi theo chú Tư ra rạp. Chúng tôi ngồi nói chuyện vôi bà Bầu Ngọc và chú Vạn Lý thật lâu nhưng chẳng thấy bóng dáng Lý Bình Vân đâu. Thấy tôi cứ nhìn ra cửa có vẻ sốt ruột, chú Tư hỏi:
– Con có hẹn vởi ai hả Mến?
– Dạ thưa chú con có hẹn tởi nhà một đứa ban chép bài.
– Vậy con đi đi.
Đã lỡ nói xạo rồi nên tôi đành phải đứng dậy đi về mà vẫn còn tiếc không gặp được Lý Bình Vân. Cả tuần sau dó dù đoàn đã đi rồi nhưng chú Vạn Lý vẫn lui tởi ghé nhà tôi hoài, tôi tìm đủ mọi cách tránh mặt chú nhưng có một lần ông đến bất tử tránh không kịp tôi phải bưng nưôc lên mời ông rồi trốn vô phòng. Mỗi lần gặp tôi ông đều nhìn bằng một con mắt thật tội nghiệp. Tôi không để ý gì đến chú Vạn Lý vì tất cả tâm trí tôi đều dành cho Lý Bình Vân. Tôi tự trách mình tại sao đêm đó không đến chồ hẹn vôi anh ta để bây giờ tiếc mãi. Chắc anh ta quên tôi rồi, chung quanh anh lúc nào cũng có cả tá đàn bà đợi sẵn mà, rồi lại còn thêm cô đào ánh Mai nữa….