VN88 VN88

Trai làng chơi gái quê bên vệ sông vắng

Những lời xì xào, tuy không lôn nhưng cả ba chúng tôi cùng nghe rõ mồn một. Bình tỉnh bơ còn tôi và Mừng thì cảm thấy hơi nhột nhạt. Ngồi ăn kem chừng nửa tiếng thì Mừng đòi về và chúng tôi cùng dứng dậy rời tiệm kem.

Bình lái xe đưa Mừng về sau đó chở thẳng tôi ra ngoại ô thành phố. Xe chạy băng băng qua những cánh đồng xanh mưởt, tóc tôi lộng gió bay phất phới, Bình với tay ra sau lấy cái nón rting đưa cho tôi nói:
– Em đội đỡ cái nón này cho tóc khỏi bay.
Tôi đội nón lên đầu soi mình trong kính chiếu hậu thấy ngồ ngộ khác hẳn thưởng ngày. Bình nhìn tôi mê đắm, tay lái nhiều lúc hơi chao.

Xe chạy xa thành phố khoảng 10 cây số thì ngưng lại một quán ăn bên đường. Đây là một ngôi biệt thự xinh xinh nằm dọc theo quổc lộ, được chủ nhân làm thành một quán ăn chuyên bán thịt rừng, chủ quán là một bà xồn xồn cỡ trung tuần, người béo tốt, mặt mày vui vẻ niềm nờ tiếp đón khách. Vừa thấy Bình bà lên tiếng ngay:
– Lâu quá, hôm nay thiếu úy Bình mói ghé quán, vậy mà lóng rày tui cú tưỏng thiếu úy đổi đi đâu rồi chứ…
Bình cười thật tươi trả lời:
– Đổi đi khỏi đây sao nổi chị Bảy, tui mê xứ này rồi chị Bảy ơi… Chị lóng rày khỏe không, quán phát tài không ?
– Tui cũng thường thôi, lóng rày trời hay mưa buổi chiều nên quán cũng ế…
– Hôm nay có thịt rting môi không chị Bảy
– Có một con heo ning người ta môi giao hồi sáng đó con này còn tơ nên thịt ngon lắm, thlếu úy và cô ăn món xào lăn trước nghe… uống bia hay rượu mạnh đây ? ”
Quay qua tôi bà Bảy hỏi:
– Còn cô đây uống chi ? nước cam nghe, cam môi hái trong vườn còn tươi lắm ?
Không đợi tôi trả lời, bà Bảy quay qua Bình tiếp:
– Hôm nay tui sẽ đích thân xuống bếp xào cho thiếu úy và cô đây ăn để cho biết tài quán này…

Chẳng để cho tôi và Bình có ý kiến gì hết bà cứ tía lia nói nói ghi ghi rồi đi thẳng tuốt vào bếp luôn.

Đòi cho bà Bảy đi khỏi Bình nhìn tôi cười nói:
– Ông nào mà làm chồng bà Bảy chắc cả ngày không được nói một câu, có bao nhiêu bả dành bả nói hết trơn rồi còn gì nữa mà nói…
Tôi nhìn Bình hỏi:
– Bộ anh hay dẫn đào tới đây ăn lắm hay sao mà có vẻ thân với bà Bảy quá vậy ?
Bình cười vui chống chế:
– Bán quán mà em, bà nào chủ quán mà không đon đả vởi khách, có ai mà muốn quán minh ế đâu?
– Đúng là lính Tâm lý chiến, miệng lẹ thiệt…
Bình nhìn tôi cười thật tình tứ nói:
– Phải lẹ chứ, cứ ngồi hoài mà ngóng em như em hứa chắc có ngày cổ anh dài như cỡ cổ con lạc đà chứ không ít đâu!
– Gặp đây rồi, ngồi vôi em như vầy còn chưa chịu sao mà còn trách móc ?
– Anh đâu dám trách móc gì đâu, tại em nói lính Tâm lý chiến lẹ nên anh mới nói đó chứ.

Chuyện trò thêm một ít phút nữa thì thức ăn đã được dọn ra. Thịt rừng xào lăn thơm phức có một lôp rau om ở trên mặt nhìn thật hấp dẫn. Bình hối tôi cầm đũa và anh bắt đầu ăn thật tự nhiên. Bình nói:
– Nhà binh ăn lẹ lắm đó em, em mà ăn chậm hết ráng chịu đó.
Nói xong Bình nhìn tôi cười vả gắp bỏ vào chén tôi một miếng thịt thật ngon, anh tiếp:
– Thịt con heo rừng này ngon quá Mến à, chắc phải kêu thêm vài món nữa quá…
Nòi dứt câu Bình quay mặt vào trong kêu lớn:
– Ngon quá chị Bảy ơi! chị cho tụi tôi thêm một dĩa heo rừng nướng và một dĩa nai xào hành nữa đi…

VN88

Viết một bình luận