– Thì nhảy đại vô đi, nhè nhẹ thôi nghe.
Long vừa vào phòng tôi liền vởi tay tắt ngọn đèn và dìu Long ngồi xuống mép giường, tay Long run run nắm lấy tay tôi nói nhỏ:
– Sao tui ớn quá à! chú Tư mà gõ cửa vàn phòng thi biết trốn đâu…
Tôi tức cười và trấn an Long:
– Ổng bả ngủ mất đất rồi còn gì, mà đừng lo, mình nói nhỏ thôl thì ai nghe đâu mà biết.
Long ngồl chết trân không nhúc nhích, ngồi một hồi thấy tôi không nói gì hắn lên tiếng:
– Đâu bồ nói chuyện gì vôi tôi đâu, nól lẹ lên rồi tui về, ở đây thấy ớn quá…
Tôi cười, dựa vai vào ngực Long, vờn tay lên ôm cổ Long. Long như mắc cỡ hắn ngồi ngay đơ nhưng hơi thở thì dồn dập ngắt quãng.
Thấy cứ ngồi mà chờ Long tấn công thì chẳng biết đến bao giờ nên tôi chủ động ôm Long sát vào lòng, đưa tay cởi nút án trên ngực Long ra, Long ngồi chết trân chịu trận… Một hồi sau Long cũng đã bắt đầu dạn dĩ được đôi chút nên tay hắn đã bắt đầu mò lên ngực tôi và từ từ mở hàng nút áo trên ngực tôi ra….cứ từng bước từng bước tôi và Long đã thật sự nhạp cuộc. Kể ra thì Long cũng ngon lành lắm, con cặc của Long cũng to bự và dũng mãnh như ai, và hai đứa tôi đã xáp trận bất phân thắng bại mãi đến gần sáng môi vãn tuồng. Những đêm tiếp theo đó hai đứa tôi đã nhập trận liên miên và ngày Long đi người tôi mệt mỏi rã rời, chắc Long cũng chẳng hơn gì tôi.
Những ngày Long đi rồi tôi cảm thấy nhớ nhô…và buổi tổi cứ tôi gần mười giờ là tôi lại tưỏng tượng như có tiếng ai lục cục ờ ngoài cừa sổ và những cơn sốt trong người lại dâng lên làm tôi thật khó ngủ.
Một buổi chiều tan học vừa về tới nhà chưa kịp ăn cơm thì đã thấy xe Jeep của Bình tới đậu trước ngõ. Nhìn thấy xe nhà binh thím Tư thắc mắc lên tiếng hỏi:
– Ủa, xe nhà binh của ai đậu tniớc nhà mình vậy kìa ?
Tôi vội lên tiếng:
– Dạ xe trong sư đoàn ra mời con đi hát đó thím Tư.
Nãy giờ chú Tư ngồi yên nay môi lên tiếng:
– Môi hát đó, còn hát gì nữa, mời gì mời hoài vậy ?
Tôi vội trả lời:
– Dạ hôm trước là hát cho lễ dưỡng quân, còn bữa nay họ tới mời con cuối tháng hát cho lề thăng chức của ông tướng tư lệnh sư đoàn. Chú Tư để con ra mở cứa cho họ vô nhà rồi chú Tư nói chuyện vôi họ…
Tôi ra tôi ngõ thì Bình đã bưởc xuống xe, tay ôm một gói quà lớn. Vẫn trong bộ quân phục ủi thẳng nếp Bình cười thật tươi lên tiếng:
– May quá Mến đã về, đậu xe ở cừa tôi cứ nghĩ là Mến chưa về tôi, bây giờ tôi vào nhà được không?
– Dạ xin mời thiếu úy vào nhà chơi, chú thím tôi đang ờ trong nhà.
Sau những xã giao thường lệ Bình vào đề ngay:
– Thưa ông bà cô Mến đây hôm trưôc trình diễn thật tuyệt vời, anh em binh sĩ trong sư đoàn rất ái mộ, riêng ông tưông tư lệnh sư đoàn thì rất mong muốn được cô Mến nhận lời hát trong lễ thăng chức của ông được tổ chức vào cuối tháng này. Quay qua tôi Bình trao gói quà lớn và nói:
– Đây là quà của ông tướng nhở tôi trao tôi cô để cám ơn về buổi trình diễn vừa qua và để mời cô hát trong đêm lễ thăng chúc của ông.