Không ai “khai” tên thật
Tiếp xúc với các “trai gọi”, hầu như không một “trai gọi” nào không nói: “Em con nhà lành nhưng khó khăn quá nên em làm thử thôi”, hoặc “Mấy bữa nay bà chủ đòi tiền nhà dữ quá”, hoặc “Em thiếu mấy tháng tiền nhà rồi, anh ủng hộ em nha”. Thậm chí có “trai gọi” bịa chuyện “Má em ung thư máu đang nằm viện, em phải hy sinh thôi, đành kiếm chút tiền coi như báo hiếu vậy”. Nhưng thực tế, những lời này phần nhiều không đúng sự thật.
Trường Sơn – một “trai gọi” từ Hà Tây cũ dạt vào Sài Gòn làm call boy hơn ba năm nay, trông rất lịch thiệp, chuyên mặc áo đen quần jean nam tính, râu rậm và rất có duyên “bịa chuyện”: “Em cũng có ước mơ làm ca sĩ. Khi nào em ra đĩa sẽ tặng anh một cái”. Sơn còn “vẽ” ra chuyện cố làm thêm để lấy tiền đi học thanh nhạc, còn khoe cuối tuần nào cũng chơi đàn ở Đầm Sen. Sơn còn nhiệt tình mời người mới quen về phòng cho biết, nhưng khi hỏi đến chứng minh nhân dân thì từ chối: “Em không mang theo. Mà anh biết em là được rồi, cần gì phải chứng minh chi cho phức tạp, người thật, việc thật còn chẳng ăn ai nữa là”.