Một tuần làm việc rất nghiêm túc. Thu đến rất đúng giờ, kể cả những ngày mưa, cô vẫn đến không chậm một phút. Cô còn chuẩn bị cả máy ghi âm ghi lại những lời tôi truyền đạt (Rất ý tứ, cô đã xin phép trước). Ngày nào, cô cũng mang đến hoặc trái cây, hoặc nước hoa quả, lẫn cả bia. Tôi đề nghị cô không cần phải quan tâm như thế mà chỉ tập trung tiếp thu kiến thức. Nếu luận văn của cô đạt kết quả cao, tôi sẽ rất mừng. Đó sẽ là phần thưởng cao nhất dành cho tôi, ngoài ra, không mong muốn gì hơn.
Mấy ngày đầu, Thu chỉ miệt mài nghe tôi giảng giải kiến thức. Một hôm, cô hỏi tôi: “Em xin lỗi chưa hỏi thăm thầy: Chỉ có một mình thầy ở nhà, gia đình đâu cả ạ?”. Tôi đã cho cô biết rõ gia cảnh: Mồ côi cả cha lẫn mẹ từ nhỏ, phải ở với ông bà nội. Đến năm tôi 15 tuổi thì ông bà cũng lần lượt qua đời. Tôi phải tự lăn lộn kiếm sống từ đó. Rồi tôi may mắn gặp lại được một ông chú họ cưu mang. Nhưng rồi ông cũng sớm chạy theo một người đàn bà, bỏ mặc tôi tự đi kiếm ăn. Năm đó, tôi 17 tuổi.