Thời gian cũng qua đi không biết bao nhiêu cực khổ. Với tấm bằng đại học cùng với bản tính ham làm lanh lợi nên chồng tôi cuối cùng cũng có được một công việc tốt. Vợ chồng tôi cũng có được cái ăn cái để nên chồng tôi quyết định ra làm ăn riêng.
Mới đầu lập nghiệp tương đối khó khăn nên buộc hai vợ chồng phải vay mượn thêm. Anh vay mượn nhà anh thì má anh sợ tôi và anh làm ăn thua lỗ không có tiền trả bà nên bà không cho. Tôi cũng không hiểu nguyên nhân vì sao mà bà lại khinh thường vợ chồng tôi đến vậy. Trong con mắt bà lúc nào cũng nghĩ 2 vợ chồng tôi không làm gì nên sự nghiệp cả.
Bà chỉ coi con gái là tất cả. Bà nói với chồng tôi: “Giờ tao còn làm ra tiền nên ở đây. Tao lo cho con gái tao để sau này về già tao ra ở với nó. Tao không cần cũng như không bao giờ ở với vợ chồng mày đâu, vì có tiền mà nên tao thích làm gì thì kệ tao”. Cũng kể từ đó chồng tôi coi như không có bà trong cuộc đời mình.