Từ ngày vợ chồng tôi dọn đi, người buồn nhất là ba anh vì ông thương 2 vợ chồng tôi. Nhưng ông không có tiếng nói trong gia đình. Mọi chuyện lớn nhỏ đều do má anh quyết định. Thương hay không cũng do má quyết định.
Ba nói nhà có 1 thằng con trai mà không lo được để phải đi nương nhờ bên vợ nên ông buồn rầu, không ngủ được. Ông ốm và già đi trông thấy. Hằng tuần ông giấu gia đình ra thăm vợ chồng tôi và cháu. Mỗi lần thấy ông mà vợ chồng tôi thương không nói nên lời vì ông ốm và già đi quá nhiều.
Thâm tâm vợ chồng tôi rất thương ba nhưng không biết làm sao vì về lại thì sống không nổi. Thế nên 2 vợ chồng tôi từng hứa với lòng mình nếu sau này vợ chồng tôi có cuộc sống ổn định, người đầu tiên vợ chồng tôi đền đáp công ơn là ba anh.
Không biết do thời gian hay do hàng xóm dè bỉu mà cũng hơn 2 năm sau má anh mới thăm chúng tôi. Bà một lần nữa nói vợ chồng tôi về vì ba anh nhớ anh và cháu quá nên đổ bệnh. Bà cũng dùng lời ngon ngọt như ngày xưa.