Tôi sợ nhà anh đến nỗi nhìn mặt má và em anh để sống, không dám nói không dám cười không dám nghỉ ngơi, không dám đi mạnh…. Tôi nói có lẽ các bạn nói tôi nói quá, nhưng về làm dâu mấy năm tôi mới hiểu ra vì sao hàng xóm láng giềng không ai dám giao du với nhà anh.
Bởi vì má anh thuộc dạng hỗn hào chợ búa nên không ai dám nói chuyện. Còn em anh thì học thức cao nhưng mất dạy thì khỏi phải nói: xưng hô ba mẹ là tao với mày. Chịu đựng không nổi nên tôi và anh phải về quê tôi gửi con để hai vợ chồng đi làm.
Về quê được 3 ngày thì em gái anh đeo dây chuyền không biết rớt ở đâu mà má anh điện thoại lên nhà tôi hỏi 2 vợ chồng tôi có lấy không? Vừa nghe mà tôi như chết đứng vì má anh nghĩ vợ chồng tôi hèn hạ như vậy sao? Anh về nhà để nói cho ra ngọn ngành. Lúc đó em gái anh vừa tìm ra được sợi dây chuyền. Chồng tôi quá nóng tính nên có đánh em gái anh mấy tai (theo như lời chồng tôi kể). Vì anh đánh nó mà tôi và anh bị cấm cửa không cho 2 vợ chồng bước về nhà anh nữa.